Châu Mộ rất chi là cạn lời, không ngờ rằng Hộ Môn Thảo này chẳng những có thể phân biệt chủ khách, còn nắm giữ kỹ năng khinh hiền sợ ác này linh hoạt đến vậy...!
Hộ Môn Thảo kính cẩn lễ phép giúp Châu Mộ mở cửa, thuận tiện chuyển Hổ Ưng cậu đem về vào trong.
Không gian bên trong ký túc xá của Hoa Linh vẫn đủ chứa, dù sao nơi này cũng không thiếu học sinh có nguyên hình siêu to khổng lồ.
Tiện nhất là cánh cửa có độ đàn hồi nhất định, nếu không với sức lực của nhiều học sinh nơi đây, thì có thể sẽ thường xuyên xảy ra tình huống "tông cửa xông pha" rồi.
Bên trong cũng có không gian lưu trữ cực lớn cho học sinh để đồ dùng cá nhân.
Điều này quá là tiện cho Châu Mộ luôn, hành lý cậu mang theo đầy ắp, thậm chí vì lo trường học không có gì để ăn mà tự mang theo một bao gạo thơm, còn có một ít hạt giống, định trồng chút hành trong phòng ngủ.
Châu Mộ cẩn thận dọn dẹp mặt bàn một chút, đem đao cụ bày ra, nguyên cả một bộ.
Tiếp đó mặt đầy vui vẻ đi cắt tiết, nhổ lông Hổ Ưng.
Một dao! Chặt đứt xương sống, lấy đầu xuống.
Cánh được tách ra một bên, con dao nhọn đâm vào trong xương bả vai, cắt đứt từng lớp cơ, gỡ bả vai khỏi thành ngực.
Xử lý xong tứ chi thì rạch mổ khoang bụng, lấy tất cả nội tạng ra ngoài, phân loại sắp xếp gọn gàng.
Còn dán cả nhãn lên trên.
Hành động có thể nói là nước chảy mây trôi, không một động tác thừa.
Châu Mộ đeo khẩu trang, hai tay đeo găng tay cao su, cậu giơ một miếng sườn lên, hai mắt phát sáng quay đầu lại nói với Du Kỳ: "Cậu xem, miếng sườn này to ghê, tôi biết ngay là thịt của nó thật sự rất chắc mà! Tôi thích phần vừa thịt vừa xương nhất luôn, cậu biết không, thịt ở phần gần xương có rất nhiều sợi mô liên kết, vừa tươi vừa mềm, kết cấu phong phú, vừa nướng là phần thịt mọng nước——"
(Chời ơi bé Mộ nói chiện khum ngắt câu gì hết đọc muốn lòi mắt luôn (╯ ̄Д ̄)╯╘═╛)
Toàn bộ quá trình vừa rồi Du Kỳ nhìn không sót một thứ gì.
Cậu bạn cùng phòng nhỏ bé yếu đuối có thể ngã sấp mặt tại chỗ này động tác phanh thây cực kỳ thành thạo, lúc trước dõng dạc hăng hái ngăn cản hắn hỏa táng cũng không phải là không có mục đích, còn hứng thú bừng bừng muốn dùng cách của loài người đem bộ phận mình thích nhất đi nấu nướng.
Thậm chí trong đầu Du Kỳ còn lóe lên một ý nghĩ, loại hiểu biết thấu đáo về xương thịt này, nếu như được dùng trong lúc chiến đấu...!
Nhưng suy nghĩ của hắn rất nhanh liền trở lại trên người Châu Mộ, quét qua từng tấc từng tấc một, thân hình gầy yếu, tay chân mảnh khảnh, khẩu trang che khuất nửa khuôn mặt, chỉ còn lại một đôi mắt sáng bừng, đang phản chiếu hình miếng sườn.
Thật đúng là, vừa nhỏ bé yếu đuối lại hung hãn mạnh mẽ mà.
Nói thế nào đây, không ngờ lại là một động vật nhỏ làm cho người ta cực kỳ yêu thích.
Điều này tuyệt đối không phải là vì từ mẫu giáo tới giờ Du Kỳ đến cả thú cưng cũng chưa từng nuôi—— Phần đông sinh vật sẽ theo bản năng mà cách xa hắn ra, cơ chế di truyền quyết định đó, nỗi sợ hãi bẩm sinh cùng với kiến thức được học sau này đều sẽ cho bọn họ hiểu được rằng không nên tới gần hung thú.
Ngón tay Du Kỳ gõ gõ lên mặt bàn nói: "Còn cần gì thì có thể nói với tôi."
Châu Mộ càng vui vẻ hơn: "Cảm ơn! Cậu tốt thật á!"
Du Kỳ:? Câu này thật sự là lần đầu được nghe.
Nửa giờ sau, sườn nướng ra lò.
Hệt như Châu Mộ suy nghĩ, nhiệt độ cao làm cho bề mặt miếng sườn sinh ra phản ứng biến nâu, đến là vừa đẹp, cạnh bên có chút màu nâu cánh gián, vụn gia vị phân tán rải rác giữa những phần mỡ phát ra tiếng xèo xèo, phủ nước tương lên xong là đã nướng đến độ cực kỳ thơm ngon rồi, ngay cả một đoạn sụn nhỏ trong thịt cũng đáng yêu đến mức khiến người ta muốn gặm một phát.
Cơm càng trắng càng thích, thịt thái càng nhỏ càng tốt.*
(*食不厌精,脍不厌细 Thực bất yếm tinh, khoái bất yếm tế: Câu nói trong "Luận ngữ" của Khổng Tử; ý là thức ăn thì làm càng tinh tế càng tốt, vì thế sau này người ta gọi ăn mặc sạch đẹp là tinh tế 精细.)
Châu Mộ lớn lên với loài người, cũng có nhu cầu nhất định đối với đồ ăn ngon.
Cậu không thể chờ được mà cắn một cái, cảm thụ được giữa răng môi là từng tảng thịt mềm mà không tan đang dần tách ra khỏi cây sườn, phần nước thịt dồi dào được bọc dưới lớp da mềm xốp nhân cơ hội lấp đầy khuôn miệng.
"Đỉnh quá đi hu hu hu Hổ Ưng à, Hổ Ưng, tôi phải nhớ thật kỹ, Hổ Ưng ăn ngon ngon." Châu Mộ mặt đầy cảm động, đưa đĩa đến trước mặt Du Kỳ, do dự một chút, lấy ra miếng nhỏ nhất trong đó, tỏ ý cảm ơn người đã cung cấp nguyên liệu, "Mau tranh thủ lúc còn nóng ăn đi!"
Du Kỳ nghiêng đầu lẳng lặng nhìn.
Hắn không hứng thú lắm với việc như là ăn uống, nhưng dáng vẻ của Châu Mộ không hiểu sao lại lấy lòng được hắn, hắn vươn tay ra.
Bàn tay đó trên không trung không có dò về phía đĩa, ngược lại lướt qua, thẳng tắp rơi xuống đầu Châu Mộ, sờ một cái.
Châu Mộ: "Hử?"
Cậu chỉ là thấy hơi khó hiểu nhìn nhìn Du Kỳ, một chút cũng không có ý định muốn trốn.
Du Kỳ như có như không mà vò tóc cậu, thuận miệng nói: "Cậu ăn đi."
Ánh mắt Châu Mộ nhìn hắn liền nhiều ra vài tia thương xót: Có phải là không tháo rọ mõm ra được không, không ăn gì được hết trơn tội nghiệp quá à hu hu hu hu hu ha ha ha ha há há hí hí mình có thể ăn thêm một miếng nữa rồi.
Châu Mộ rất nhanh liền vui tươi trở lại, vừa gặm sườn vừa cảm khái: "Hình như còn thiếu chút gì đó."
Du Kỳ: "?"
Học viện Hoa Linh không những có căng tin, mà nó còn khá lớn nữa là.
Hơn nữa bởi vì nơi đây là Học viện tổng hợp, thu nhận học sinh từ mọi chủng tộc, cho nên các loại thực phẩm đều có cả.
Không dám nói là cái gì cũng có, nhưng kỳ thực cũng không thiếu thốn như Châu Mộ nghĩ.
Sau khi lễ khai giảng kết thúc, Xuân Mười Chín liền đi thẳng đến căng tin, hôm nay hồi tưởng lại mùi của Châu Mộ ngày hôm qua, lại uống thêm hai lạng rượu.
Ài, tiểu yêu quái, cứ trốn gã làm cái gì, không nghe hôm nay hiệu trưởng điểm mặt Du Kỳ cảnh cáo à.
Đúng, gã phải đi khuyên nhủ Châu Mộ, ở cùng với Du Kỳ nguy hiểm quá thể.
Chuyển đến sống với gã, chí ít...!Dù sao...!Ít nhất sẽ không đáng sợ như vậy.
Trở về ký túc xá, vừa mới đi tới cầu thang liền nhìn thấy một vài học sinh không xa không gần vây quanh cửa phòng 1203, nghị luận sôi nổi.
Hửm?
Xuân Mười Chín ngửi một hồi, ở trong không khí đánh hơi được một mùi thịt cháy xém thơm ngon, cho dù gã vừa mới ăn xong, mùi vị này cũng mê người quá thể, nhưng gã vừa tiến tới gần, nghe được những người khác thảo luận đều là:
"Rốt cuộc là đan dược gì thơm dữ vậy? Còn mang mùi thịt nữa??"
"Du Kỳ rốt cuộc là đang luyện đan dược gì vậy! Thơm chết tui rồi."
"Ai đi gõ cửa hỏi tí đi?"
"Cậu dám hỏi? Chỉ đi ngang qua thôi cũng bị cọng Hộ Môn Thảo kia rủa tận năm phút, đệt, miệng bẩn vãi."
Xuân Mười Chín chậc một tiếng, rất nhiều người vẫn không hay việc Du Kỳ có bạn cùng phòng, lại cho rằng mùi thịt này là Du Kỳ đang luyện đan.
Hôm nay uống cũng không nhiều lắm, Xuân Mười Chín tiến lên, trước khi Hộ Môn Thảo mở miệng liền nói: "Ầy dà tao biết, tao biến thái."
Hộ Môn Thảo: "..."
Hộ Môn Thảo: "&*%¥# Đệt mợ da mặt mày đúng là dày thật á, tao xxxxxx chưa bao giờ gặp người xxxx như mày nếu tao mà có tay là bây giờ tao liền vung đấm cho mày xx quạt xx đến bậc thềm lớp học!"
Xuân Mười Chín mắt điếc tai ngơ, nện cửa gọi: "Du Kỳ, có phải cậu lén xơi Châu Mộ tôi gửi nhờ rồi hay không, cậu