Chương 104: Tán tận lương tâm.
Đồ cưới của đại tỷ đổi cho Lưu gia ba căn nhà ngói, cộng thêm chi phí ăn học và quần áo 'người thành phố' của Lưu Hồng Đức.
Trong thị trấn tiêu xài lớn, Lưu Hồng Đức tuy lúc đó nhỏ tuổi nhưng 'lòng tự trọng' lại lớn kinh hồn, quyết không để bạn học nhìn ra hắn là người nhà quê, Lưu gia lại mười phần cưng chiều hắn, cả nhà buộc lưng thắt bụng để Lưu Hồng Đức có thể sống 'thể diện' bằng người.
Năm Lưu Hồng Đức học lớp mười, Lưu nhị tỷ bị mắc một trận quái bệnh, thân thể suy yếu không thể lướt qua nổi, có khi còn ho ra máu.
Lưu đại tỷ nghe vậy liền mặc kệ bị chồng bạo hành, lén lút chôm chút thịt heo và tiền đưa cho em gái bồi bổ thân thể.
Kết quả, thịt heo thì bị Lưu Hồng Đức bỏ vào bụng, mà tiền thuốc men cũng cho hắn tiêu xài nốt. Cha mẹ Lưu Hồng Đức bỏ mặc Lưu nhị tỷ ở tây phòng.
Tang Du lại chảy nước mắt, nàng nắm lấy tay Mục Dung, kích động nói: "Cô biết Lưu Hồng Đức nói cái gì với cha mẹ hắn không?"
Mục Dung thở dài, lau nước mắt cho nàng.
Tang Du hít mũi tiếp tục kể...
Trước đó Lưu gia rất nghèo Lưu đại tỷ xuất tiền giúp đỡ không ít, Lưu Hồng Đức nổi lòng tham liền nói với cha mẹ hắn: "Đừng trị bệnh cho chị ba sớm như vậy, để chị hai mỗi tháng đều đưa tiền qua đi, nếu anh rễ biết cũng sẽ không trách."
Cha mẹ Lưu gia vậy mà cảm thấy đây là 'ý kiến hay', vì vậy lén lút cắt giảm lượng thuốc, thậm chí ngay tại thời điểm Lưu nhị tỷ có chút thuyên giảm thì mỗi ngày chỉ cho cô ấy ăn một chén cơm, cứ như vậy Lưu nhị tỷ càng lúc càng tiều tụy thêm.
Lòng Lưu đại tỷ nóng như lửa đốt, nhìn thân thể của em gái mình càng lúc càng bị bòn rút, thịt heo, thuốc bổ và tiền bạc đưa đến càng lúc lại càng nhiều, mẹ Lưu lấy đủ mọi lý do không cho chị em hai người gặp mặt, nói bệnh của nhị tỷ là bệnh truyền nhiễm.
Lưu đại tỷ nói, em ấy là em gái ruột của con, cùng con lớn lên, có truyền nhiễm cũng không sợ.
Lưu Hồng Đức lại nói: Bác sĩ nói chị ba cần phải tĩnh dưỡng, không thể để tâm tình bị rối loạn, nếu chị ba nhìn thấy chị hai thì nhất định sẽ bị kích động, làm vậy không tốt cho thân thể.
Lưu đại tỷ chưa từng đọc sách, cô chỉ hi vọng em gái của cô có thể sống sót, dù cho 'trộm tiền' bị đánh nhừ tử cũng cam tâm tình nguyện, vừa nghe thấy em trai có học thức nói vậy liền không nhắc đến chuyện muốn đi thăm bệnh nữa, chỉ là đôi lần lúc Lưu nhị tỷ ngủ, sẽ đứng xa xa cửa sổ nhìn cô ấy một cái.
Cứ như vậy, Lưu gia càng ngày càng dư dả, cha mẹ của hắn cảm giác con trai mình vô cùng thông minh.
Cha Lưu ăn giò hầm, uống nửa cân rượu, rượu vào lời ra ăn nói xàm xí: "Con gái là thứ bù của, cuối cùng lão tử cũng nhận được hồi báo, cố gắng đu theo nó thêm một khoảng thời gian, chờ con trai đậu cấp ba thì bồi bổ cho con ba thân thể khá hơn chút tìm người giàu có gả đi lấy tiền cho con trai học đại học."
Tây phòng ẩm thấp lạnh lẽo, cho dù thời tiết nóng bức trên tường vẫn bị bám đọng hơi nước, hoàn cảnh như vậy làm sao dưỡng bệnh?
Cũng may ý chí sinh tồn của Lưu nhị tỷ mạnh mẽ, cố gắng chèo chống hơn nửa năm, tận đến khi Lưu Hồng Đức thi cấp ba.
Địa điểm thi nằm trong thị trấn, cha mẹ Lưu gia cùng nhau đưa hắn đi thi, lại quên để lại đồ ăn cho Lưu nhị tỷ.
Thời điểm bọn hắn vui mừng trở về, thân thể Lưu nhị tỷ đã nguội lạnh cứng đờ, không biết đã chết bao lâu rồi!
Cô ấy vĩnh viễn dừng lại ở năm mười chín tuổi, nằm ở tây phòng lạnh lẽo, đôi mắt vô hồn không thể nhắm lại, mang tất cả tiếc nuối ra đi.
Cha mẹ Lưu gia nghĩ con gái chưa gả đi đã chết là điềm xấu trong nhà sẽ bị lời ra tiếng vào, ngay cả áo liệm cũng không có, vội vã mặc cho cô bộ quần áo nửa mới nửa cũ, bọc vào chiếu rơm đem đi chôn.
"Đ* má! Cái thằng lon này, nhà bọn mày có phải con người không, sao đối đãi với ruột thịt của mình như vậy?? Chẳng lẽ một mạng người không bằng một con chó giữ nhà à?" A Miêu nổi điên dậm chân, sắc mặt Mục Dung lạnh lùng.
Tang Du lau lau nước mắt: "Mục Dung cô biết không? Yên Yên để tôi nhìn thấy hình ảnh, so với lời tôi kể còn kích động hơn, tôi không quên được ánh mắt của Lưu nhị tỷ, tuy cô ấy từ nhỏ đã thiếu dinh dưỡng, cao chưa đến mét rưỡi, lúc qua đời cùng lắm chỉ nặng khoảng sáu bảy mươi cân*, rõ ràng chỉ còn da bọc xương, cô ấy chỉ cần tiếp tế thức ăn là đã có thể tiếp tục sống rồi!! Cô ấy muốn sống tiếp, cố gắng từng hơi thở để chống lại ma bệnh, cô ấy còn không biết chị gái của mình đưa tiền đến, nghĩ là tiền thuốc men đều là ở nhà bỏ ra, có một ngày Lưu Hồng Đức bưng cháo đến cho cô ấy, cô ấy ráng chống người ngồi dậy nói cám ơn Lưu Hồng Đức, còn hỏi thành tích học tập của hắn thế nào, về sau có một ngày thân thể của Lưu nhị tỷ không được tốt, cô năn nỉ Lưu Hồng Đức nấu cho mình một quả trứng gà, cô không tưởng tượng nổi cảnh Lưu nhị tỷ lúc nhìn thấy trứng gà thế nào đâu, vẻ mặt vui vẻ khiến người ta chua xót vô cùng, cô ấy vừa ăn vừa khóc, nói đợi khi thân thể khoẻ lại sẽ kiếm tiền nuôi gia đình.."
(Sáu bảy mươi cân*: cân là đơn vị đo lượng bên Trung quốc 1 cân tương đương 500g, lúc Lưu nhị tỷ qua đời tầm 25~30kg)
Tang Du che mặt khóc nấc: "Thiên lý ở đâu? Vương pháp đâu? Người xấu như vậy sao có thể sống, còn sống tốt đến vậy, tại sao chúng ta phải giúp cái tên xấu xa này?"
Mục Dung bị người nhà Lưu gia làm cho tức giận không nhẹ, cô vỗ vỗ lưng Tang Du, vỗ về nói: "Có một câu gọi là quả báo chưa đến chứ không phải không đến, Địa Phủ sẽ không nhúng tay vào chuyện của dương gian, cũng sẽ không trực tiếp thẩm phán người sống, nhưng hành vi bất lương của người nhà họ Lưu đều sẽ bị ghi lại, đợi đến khi bọn họ chết đi sẽ có được trừng phạt vốn có, năng lực của người trên dương gian có hạn, pháp luật cũng có lỗ hỏng nhưng ác lai ác báo, loại người như Lưu Hồng Đức sẽ không có kết cục tốt."
"Cô biết tại sao Lưu Hồng Đức đối với mấy chuyện quỷ dị rất quen thuộc không?"
"Bởi vì hắn từng trải qua, Lưu nhị tỷ chết oan, sau khi chết liền biết hết mọi chuyện, oán khí ngập trời hoá thành lệ quỷ, quậy nát Lưu gia, nhà bọn họ lại tìm được một người, đem hồn phách của Lưu nhị tỷ đặt dưới