Chương 105: Xoá bỏ cái chết.
Biểu cảm Mục Dung nghiêm túc, chuyên chú nhìn vào mắt Tang Du, nhìn thấy bên trong lấp loé hận ý, trong ngực cô liền có chút đau nhức.
Hai người yên lặng nhìn nhau thật lâu, Mục Dung mới mở miệng nói: "Tang Du, tôi hiểu tâm tình của cô nhưng tôi không đồng ý cách làm của cô, không ai trong chúng ta có tư cách phán xử người khác. Tin tưởng tôi, cảm giác giết người không dễ chịu chút nào đâu, có lẽ sẽ đổi lấy cảm giác dễ chịu nhất thời, nhưng khi thời gian trôi qua nó sẽ trở thành giềng xích khoá chặt tâm hồn cô, tôi hiểu cô, nếu cô trợ giúp nữ quỷ hại chết Lưu Hồng Đức, cô nhất định sẽ hối hận."
Mục Dung thở dài, nhớ lại sự tình đã từng phát sinh trong cổ hoạ.
La Như Yên thoả mãn tiếc nuối trong tiềm thức của cô, để cô tự tay giết cha mình, cứu vãng nghịch cảnh của mẹ mình.
Nhưng thời gian trôi qua, cô cũng chưa từng vui vẻ
Mỗi lần nhìn thấy nhà người ta phụ từ tử hiếu, cô sẽ lại nhớ tới cảnh tự tay cô giết cha mình, phần lương tâm này của cô bị xiềng xích, mãi cho đến khi cô ở thế giới trong tranh chết già cũng không thể tháo xuống.
Trong hoạ dù sao cũng là mộng, nơi này là hiện thực, không thiếu cơ hội để làm những chuyện xấu xa, cô không muốn Tang Du bởi vì cái thứ như Lưu Hồng Đức gánh chịu đau khổ.
Thấy Tang Du im lặng không nói gì, Mục Dung nói tiếp: "Chúng ta có rất nhiều cách để Lưu Hồng Đức phải chịu trừng phạt vốn có, không cần thiết phải cực đoan đến vậy đâu, chúng ta có thể cứu rỗi linh hồn của Dương Khả Nhi, để cho cô ấy sớm được siêu sinh, còn có thể cứu được hồn phách đang bị giam cầm của Lưu nhị tỷ, tin tưởng tôi được không?"
"Ừm."
"Chuyện này chúng ta sẽ không bỏ mặc, nhưng không phải vì Lưu Hồng Đức mà là vì Dương Khả Nhi, nếu để cô ấy hại chết Lưu Hồng Đức thì Địa Phủ sẽ trừng phạt cô ấy, cô ấy đã bị hại một lần rồi, chúng ta không thể trơ mắt nhìn cô ấy vạn kiếp bất phục nữa, hơn nữa tôi có cảm giác, chị cô muốn giúp là có lý do, tám chín phần là có liên quan đến Dương Khả Nhi, tính cách của Tang Đồng cô hiểu mà, chúng ta cứng rắn khuyên nhủ sẽ không thành đâu."
"Vậy chúng ta làm gì bây giờ?"
"Yên tâm, giao hết cho tôi, không còn sớm cô nghỉ ngơi đi."
Tang Du nắm khăn mặt cúi đầu, ngồi trên giường không nhúc nhích. Nàng nhăn nhó một chút, nhỏ giọng hỏi: "Đêm nay tôi có thể ở đây không?"
Mục Dung không chút do dự đồng ý: "đương nhiên có thể, căn phòng của cô luôn trống mà, mỗi ngày tôi đều dọn dẹp"
"Tôi muốn ngủ cùng cô ý..."
Tang Du vô cùng đáng thương nhìn Mục Dung: "Chỉ một đêm thôi mà, trong lòng người ta khó chịu, muốn có người ngủ chung mà ~"
Mục Dung giật mình, lời từ chối nhã nhặn bị nghẹn ở yết hầu.
Ở thế giới trong tranh, cô thường hay ngủ cùng Tang Du, mặc dù chỉ là trong giấc mộng nhưng sẽ có đôi lần nhớ lại cảm giác đó
"Được."
Nói xong chữ này, trong lòng Mục Dung dâng lên loạt cảm giác kỳ quái, nhưng nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Tang Du thì tâm tình của cô cũng tươi sáng theo.
Hai người nằm dài trên giường, bên người tự nhiên có thêm một người, Mục Dung có chút không quen.
Cô lấy chấn hồn phù dưới gối ra dán lên đầu, Mục Dung mặc hắc bào bay ra: "Cô ngủ trước đi, tôi ra ngoài làm ít việc chút nữa sẽ trở về, chuyện của Lưu Hồng Đức cô đừng nói cho Tang Đồng, cứ giao cho tôi đi."
Mục Dung bấm số gọi Hách Giải Phóng, đem chuyện của Lưu Hồng Đức kể ra hết.
"Ở niên đại của tôi, loại người như Lưu gia có rất nhiều, rất nhiều bé gái bị tước đoạt sinh mệnh, không nghĩ tới ở thời đại này rồi cũng còn loại cầm thú ác nhân này, nói đi cô muốn tôi làm gì?"
"Tôi hi vọng cậu phối hợp với tôi diễn một vở kịch, nếu Tang Đồng hỏi, cậu cứ nói là tôi nhờ cậu tra xét sổ ghi chép, không hỏi thì thôi, những chuyện còn lại cứ để tôi xử lý."
"Tôi cảnh cáo cô, đừng để cảm xúc chi phối hành động, chúng ta chỉ phụ trách câu hồn, không có quyền thẩm tra người còn sống, Lưu Hồng Đức sẽ bị quả báo, Tang Du nhìn không thấu, cô cũng hồ đồ theo à?"
"Cậu yên tâm, tôi chỉ muốn Tang Đồng biết rõ hạng người cô ấy đang cứu mà thôi."
"Được."
Mục Dung quay lại, Tang Du ôm nhục thân của cô ngủ rất ngon.
Sáng sớm hôm sau, cửa phòng 403 bị gõ, Tang Du bất mãn hừ một tiếng, lấy gối che đầu.
Mục Dung gỡ cánh tay của Tang Du đang khoác lên bụng của mình ra, xoay người xuống đất mở cửa.
"Không thấy Du nhi đâu, túi tiền ở nhà nhưng người lại không có."
Nghe thấy giọng nói của Tang Đồng, Tang Du bỗng nhiên mở to mắt: Chết! Đêm qua xúc động quá chỉ muốn có người ở bên cạnh, vốn muốn dậy sớm xíu để lén lút về phòng ai dè không biết bị cái gì, ngủ một giấc vô cùng an tâm luôn.
"Cô tránh ra chút đi, cô có ở đây tôi không thể thi triển thuật ngũ quỷ tìm người!"
"Tang Đồng..."
Tang Du cẩn thận nhô nửa cái đầu ra, vừa đúng lúc đối mắt với Tang Đồng.
Tang Đồng ngây ngẩn cả người, trợn to hai mắt nhìn Mục Dung: "Tối qua Du nhi ngủ nhà cô??"
"Ừm."
"Hai người ngủ cùng giường?!"
"Ừm."
"Chị Đồng Đồng, không phải như chị nghĩ đâu!"
"Cô ra đây với tôi."
Hai người đi ra ngoài cửa, gương mặt Tang Đồng lạnh lùng, không vui hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Hôm qua cô ấy đến tìm tôi, chúng tôi nói chuyện một chút, muộn quá nên ở lại."
"Không phải có phòng cho khách à?"
Trong đầu Mục Dung hiện lên hình ảnh Tần Hoài An và Trang Điệp Mộng quấn lấy nhau, khí thế trong nháy mắt yểu xìu.
Tang Đồng nhíu chặt chân mày: không