Chương 112: Liễu Nhị nương tử.
(Nương tử này không phải gọi vợ đâu nhé, là cách gọi những người phụ nữ trẻ thời xưa ý.)
"Xin chào Khôi bà bà, không biết lão nhân già ngài đêm khuya đến thăm là gì muốn nói sao?"
"Ha hả, bé con này thật biết cách nói chuyện nha, ngọn núi này là nơi lão bà tử sinh sống hơn trăm năm."
"Thật xin lỗi, tụi con có chuyện cần làm, mượn đường để đi, xin Khôi bà bà giơ cao đánh khẽ để bọn con đi qua."
"Bé con, mấy đứa muốn đi đâu?"
"Cách Hạ lĩnh, Nguyệt Hương thôn."
Khôi bà bà lắc đầu: "Trở về đi, đến từ nơi nào thì về nơi đấy, chỗ kia không phải là nơi người ngoài có thể đặt chân vào."
"Xin bà bà chỉ giáo."
"Con đã là Âm sai, chắc hẳn phải biết cái gì gọi là thiên cơ không thể tiết lộ, đừng truy hỏi, một đường quay về đi."
"Xin lỗi bà bà, con phải cùng bạn thương lượng mới có thể quyết định, huống hồ tụi con có chuyện khẩn cấp, không đi không được."
Khôi bà bà nhìn chằm chằm Mục Dung nửa ngày, đáy mắt cảm khái nói: "Thiên ý nha, nếu đã nhất quyết muốn đi thì lão bà tử cũng không nhiều lời, chỉ cần lúc con rời đi phá bỏ pháp tường này, dưới chân con là chỗ tằng tôn của ta ở, hắn bị con nhốt ở dưới không ra được nên lão bà tử đến để thương thảo thôi."
Mục Dung bừng tỉnh: "Chỉ là hiểu lầm, trước khi đi con nhất định sẽ giải khai pháp tường trả lại người nhà cho ngài, bà bà, có một vấn đề con muốn thỉnh giáo."
"Nói đi"
"Tại sao chúng con không thể đi ra khỏi ngọn núi này?"
Khôi bà bà cười, gương mặt xuất hiện đầy nếp nhăn: "Mấy con chuột con giở trò trêu chọc con thôi, Khôi gia bọn ta thay mặt thủ hộ ngọn núi này, bé con đừng trách."
"Khôi bà bà, xin ngài giơ cao đánh khẽ để bọn con qua."
Khôi bà bà than nhẹ một tiếng: "Ta thấy thân phận của con không bình thường, nếu đã khăng khăng muốn vào núi thì ta cũng không cản con, chỉ là ngọn núi phía trước là Liễu Nhị nương tử mười phần không thể sống chung trấn giữ, bé con phía sau con có pháp bảo hộ thân coi như không sao đi, còn con...haiz, nói cho bà bà biết con đến Nguyệt Hương thôn làm gì?"
"Vì muốn cứu một người đáng thương, cô ấy bị người nhà hại chết, sau khi chết còn bị người nhà ác độc giam giữ hồn phách dưới chân tượng rùa không được siêu sinh, tụi con muốn cứu cô ấy."
"Chỗ đó đều là người đáng thương bị vứt bỏ, niệm tình con thiện tâm, lão bà tử chỉ con một con đường sáng, ngày mai lúc tụi con đi lên núi thì niệm: "Nghi Phương, Nghi Khang," nếu không đụng trúng Liễu Nhị nương tử thì cũng có chút tác dụng, còn không may đụng phải nàng thì nói các con họ Liễu, nàng có thể tha cho một lần."
"Cám ơn bà bà chỉ dẫn."
Khôi bà bà chống quải trượng ung dung rời đi, những con chuột lớn cỡ con thỏ cũng theo thứ tự đi phía sau lưng bà.
Ở nơi xa xa phát ra giọng ca, người cất tiếng bát chính là Khôi Tam bà bà: "Mặt trời đã ngã về phía tây, từng nhà chốt cửa gài then cài. Quân tử tìm đường về lữ quán, chim bay về núi hổ về rừng."
Mục Dung nhớ rõ, bài hát này Tằng Thiên Hàm cũng từng hát.
Đốm sáng từ giữa mi tâm của Tang Du bay ra: "từ khi lên núi ta đã thấy kỳ quái, chuột tinh hiện thân cảnh báo rồi, chúng ta vẫn tiếp tục đi sao?"
Mục Dung trầm ngâm một lát, trả lời: "Lưu nhị tỷ là người đáng thương, nếu chúng ta cũng mặc kệ thì ngươi nhìn xem thâm sơn cùng cốc này có ai biết về cô ấy nữa, ai sẽ đi cứu cô ấy? Chẳng lẽ để cô ấy vĩnh viễn không thể siêu sinh sao?"
Sau khi mặt trời ló dạng, Mục Dung phá bỏ pháp tường, đi vòng quanh thân cây của nữ quỷ treo cổ, cô phát hiện ra một hốc cây, cô xé mở bao ngũ cốc đặt trước cửa hàng: "Vô ý mạo phạm, làm ngươi bị ta nhốt cả đêm, cái này xem như bù đắp cho ngươi, đừng trách."
Mục Dung đánh thức Tang Du, ăn bữa sáng đơn giản lại tiếp tục lên đường, lần này đi lại vô cùng thuận lợi, rất nhanh đã ra khỏi ngọn núi này.
Đứng dưới chân núi thứ hai, Mục Dung dặn dò: "Tang Du, lấy quần áo nhét vào vớ đi, đi đường nhớ cẩn thận quan sát."
"Tại sao?"
"Đêm qua Khôi bà bà đến thăm, bà nói ngọn núi có rắn, còn cho tôi khẩu quyết tránh rắn, nhưng vẫn phải đề phòng thêm."
"Ừm."
Hai người gia cố xong ống quần, tiếp tục xông vào ngọn núi không biết tên.
Mỗi ba bước, Mục Dung sẽ dựa theo khẩu quyết Khôi bà bà đã chỉ, niệm: "Nghi Phương Nghi Khang." Đi đường hơn hai ba tiếng, không gặp bất kỳ một con rắn nào.
Mục Dung đưa mắt nhìn thấp thoáng có thể thấy được đỉnh núi, nếu thuận lợi thì trước khi ngày trôi về đêm có thể rời khỏi ngọn núi này.
Hai người cùng lúc tăng tốc độ, Mục Dung thở dài một hơi.
La Như vậy đột nhiên lên tiếng cảnh báo: "Dừng lại!"
Tang Du nhíu mày níu lại Mục Dung: "Yên Yên kêu dừng lại."
"Xoạt" một tiếng, đám cỏ trước mặt bay ra một bóng đen, tốc độ của bóng đen cực kỳ nhanh, giống như là đang bay sát mặt đất.
Trong lòng Mục Dung khẽ run, kéo Tang Du về sau: Kia là một con đại hắc xà!!
Mục Dung nhìn quanh, nơi các cô đang đứng địa thế vừa cao vừa dốc còn có rất nhiều đá cuội, rất dễ sẽ phát sinh sự cố, nên cô liền nắm lấy tay Tang Du quả tốc chạy lên đỉnh núi.
"Mục Dung nhìn kìa, nhà gỗ."
"Ừm, chúng ta vào nhà gỗ tránh một lúc đi."
Hai người vừa chạy vừa thở hồng hộc, rốt cuộc cũng đi tới trước nhà gỗ, Tang Du vừa muốn mở cửa đã bị Mục Dung túm ngược lại.
Mái hiên nhà gỗ chui ra một con rắn độc màu đỏ, đuôi rắn được giấu kín trên sà mái hiên, nửa thân trước lủng lẳng giữa không trung, phùng mang thè lưỡi về phía các cô.
Mục Dung nắm chặt tay Tang Du, chậm chạp rời khỏi phạm vi công kích của rắn độc: "Nghi Phương Nghi Khang."
Sau lưng tiếng cười trong trẻo như chuông bạc vang lên, hai người quay đầu nhìn, nhìn rõ người phía sau, con ngươi Mục Dung