Chương 113: Di khí chi địa.
Mục Dung nghe Hách Giải Phóng nói: Rắn và hồ ly là hai loại có thể chắt lọc thiên địa linh khí nhất, là hai động vật có thể dễ tu luyện nhất.
Nhưng tính nết của bọn họ khác nhau, sau khi tu luyện đến trình độ nhất định, hồ yêu thì thích hoá thành thân người đến hồng trần lịch luyện, còn xà yêu thì thích ẩn mình trong thâm sơn cùng cốc tu luyện bản thể.
Cái thứ nhô lên từ đỉnh đầu của Liễu Nhị nương tử chính là hình thức ban đầu của sừng rồng, khi tu đến một cặp sừng thì có thể mọc ra hai cặp giao trảo(tay rồng), nếu có thể bình an vượt qua lôi kiếp thì sẽ có thể hoá rồng.
Liễu Nhị nương tử trông thấy Mục Dung cũng khẽ giật mình: "khó trách dám xông vào di khí chi địa, hoá ra là âm sai sinh hồn, ta nói mà~ lão bà cô sao có thể dễ dàng thả các ngươi qua, hừ."
Mục Dung lướt trên đám rắn độc đang nằm sấp, trực tiếp đi đến trước mặt Liễu Nhị nương tử: "Nhị tiểu thư, ta thấy ngài đã tu ra hình thái ban đầu của sừng rồng, chắc hẳn cũng là trạch tâm nhân hậu không đành lòng sát sinh, chúng ta đến Nguyệt Hương thôn là muốn cứu người đáng thương, xin Nhị tiểu thư giơ cao đánh khẽ thả bọn ta đi."
Một câu 'sừng rồng' đã làm Liễu Nhị nương tử nổi nóng, nàng thè lưỡi: "Không phải nãi nãi đây không hiểu lý lẽ, chỉ là Liễu gia ta phụng chi mệnh của giáo chủ Thái gia gia thủ hộ ngọn núi này, không cho ngoại nhân lui tới cũng là vì muốn tốt cho các ngươi."
Mục Dung nghe thấu huyền cơ trong lời nói của Liễu Nhị nương tử, khom người cúi đầu: "Xin hỏi Nhị tiểu thư, Nguyệt Hương thôn đến cùng có gì đặc biệt?"
"Ngươi đã là âm sai sao lại chưa nghe đến Nguyệt Hương thôn? Chỗ đó là nơi bị vứt bỏ, ngoại trừ người trong thôn, ai cũng không thể vào."
"Tại sao?"
Nơi xa phát ra tiếng la lo lắng: "Thiên Giao, ôi ôi...Lũ tràn về miếu Long Vương rồi, mau mau dừng tay!"
Bên người Mục Dung toát lên làn khói màu xám, Khôi Tam bà bà hiện ra thân hình.
Liễu Thiên Giao xinh đẹp cười ra tiếng: "Nha~ ta còn tưởng là ai, hoá ra là Tam cô, hôm nay ngọn gió nào thổi ngài đến ngọn núi này?"
Khôi bà bà từ ái cười với Mục Dung, chống quải trượng đi đến bên cạnh Liễu Thiên Giao, nhẹ giọng trầm thấp nói vào tai nàng.
"A? Thật là vậy sao?"
"Nha đầu này, đều nói rắn chuột chung ổ, rắn chuột chung ổ, lúc ngươi còn là cái trứng thì Tam cô đã thấy ngươi rồi, Tam cô gạt ngươi làm gì?"
Liễu Thiên Giao cười như không cười nhìn nhìn Mục Dung: "Tam cô~ không phải Thiên Giao ta không cho người quen của ngài qua, nhưng thử nói về tên kia đi, rõ là không xứng nắm giữ kim đao thần trống, nó cầm đồ vật của lão tô tông làm mưa làm gió, nhưng trong tiên đường ngay cả Tứ Đại Trụ cũng không trọn thì làm sao phục chúng?"
"Aiz nha, chuyện này không trách nó được, thời đại khác biệt mà, mệnh số của Tứ đại gia tộc chúng ta khó tìm được người hữu duyên, vừa rồi nó mới gửi đến cho ta thanh phong tiễn, hai đứa nhỏ này ngươi dù thế nào cũng không được động tới, coi như nể mặt mũi Tam cô đi!"
"Hỡi ơi ~ Tam cô nói lời này là không chịu nói đạo lý nha, ngài thử hỏi xem ta đã làm gì nha đầu này chưa?"
Mục Dung lắc đầu, Khôi bà bà đi tới nắm tay Mục Dung: "Nha đầu kia đâu?"
"Ở trong nhà gỗ."
"Kêu nó ra đây, đi theo bà bà, bà bà đưa các con xuống núi."
"Nhưng mà .."
"Đừng có nhưng nhị, có người tên là Tang Đồng nhờ bà chuyển lời, nói các con xuống núi đợi."
"Tang Đồng?? Sao cô ấy biết được??!!"
Vẻ mặt Khôi bà bà có chút mất tự nhiên, cười nói: "Lão bà tử không biết, đợi người đến tự con hỏi đi, lại nói, các con quen biết nhóc Tằng sao không nói sớm?"
....
Mục Dung quay lại nhà gỗ, kể rõ sự tình cho Tang Du nghe, Tang Du nghe xong bị hù đến mặt mũi trắng bệch.
Dáng vẻ của La Như Yên như tận thế dí đến mông, hai người cùng nhau nhìn Mục Dung, chờ cô lên tiếng
"Chị cô kêu chúng ta xuống núi đợi, dựa theo tính cách của cô ấy thì chắc đang trên đường đến luôn rồi, vừa nãy Liễu Nhị nương tử có tiết lộ chút tin tức với tôi, Nguyệt Hương thôn chỉ sợ không đơn giản như vậy, ý kiến của tôi là chờ chị cô đến, chuyện của Yên Yên chúng ta xuống núi thương lượng lại, đừng lo, tôi nhất định bảo vệ Yên Yên."
"Ừm.~"
Khôi bà bà xuất thân đưa hai người hạ sơn, đồng thời cũng cho các cô thấy năng lực của nhà tiên.
Hai ngọn núi này các cô phải đi mất hai ngày đường, nhưng nhờ Khôi bà bà giúp đỡ, xuống chân núi chỉ tốn hai tiếng.
Quải trượng trong tay Khôi bà bà không tầm thường, bà ung dung đi trước hai người, mỗi năm bước sẽ nâng quải trượng dậm xuống đất một cái, liền có thể dịch chuyển hai người đi xa thêm mười mấy mét.
Tang Du nhìn cảnh sắc hai bên đường, khen ngợi nói: "Khôi bà bà, ngài thật lợi hại.",
"Ha hả, là hai đứa vừa mắt bà bà thôi, Súc Địa Thành Thốn này bà bà học mất trăm năm nhưng nhiều lắm chỉ đi được mấy chục mét, còn hai vị tổ tông của Khôi gia mỗi lần đều đi xa đến trăm dặm, ta còn kém xa."
Tang Du mở to hai mắt nhìn, súc địa trăm dặm là gì?? Chẳng lẽ còn nhanh hơn máy bay????
"Được rồi, bà bà đưa các con đến đây thôi, đi đi."
"Cám ơn bà bà."
Hai người quay lại nhà nghỉ cũ nát, ông chủ nhìn thấy liền nói: "Sao hai người lại quay về?"
Mục Dung lạnh lùng nhìn ông chủ, đối phương lập tức đổi giọng: "Nhìn hai vị chắc là người thành phố, thâm sơn cùng cốc chỗ chúng tôi