Chương 2: Cửa hàng giấy hàng mã.
Vừa ăn xong bữa sáng, khách đã đi đến tìm. Một người phụ nữ trung niên đi cùng với thanh niên tầm mười sáu mười bảy tuổi đi đến, hai người ăn mặc đơn giản, hai mắt sưng đỏ, thần sắc bi thương.
"Chủ quán có ở đây không?" Người phụ nữ khàn giọng hỏi.
"Tôi đây."
Trong mắt đối phương hiện lên vài phần khó hiểu, không nghĩ đến một thiếu nữ trẻ đẹp lại buôn bán thứ này.
"Bà chủ, tôi muốn mua một con bạch mã, bao nhiêu tiền vậy?"
"Có cần thay mặt đốt không?"
"Vậy làm phiền cô, chúng tôi cũng không hiểu cái này lắm."
"Bạch mã một cái một ngàn hai, thay mặt đốt thêm năm mươi đồng."
"Được, làm phiền cô."
"Quẹt thẻ hay trả tiền mặt?"
"Tiền mặt."
Người phụ nữ lấy ra cái ví nhỏ màu đen, bên trong móc ra một sấp tiền chỉ có tám tờ, bà cười ngượng ngùng móc tất cả bên trong ra đếm.
Nhìn tiền trong tay mình, vẻ mặt bà toát lên phần bi thương, thiếu niên bên cạnh thấy vậy liền trầm mặc từ trong túi áo móc ra một sấp hơn trăm ngàn tiền mặt đưa cho bà.
"Con lấy tiền từ đâu ra?"
"Buổi sáng lúc đưa tro cốt của ba đi, Trần thúc cho con."
Mục Dung nhìn hai mẹ con trước mặt, ánh mặt ảm đạm: "Thưa bà, phiền bà viết ngày tháng năm sinh cùng danh tính của người mất."
Ngón tay người phụ nữ thô ráp, các khớp sưng vù đến biến dị không cách nào cầm bút, đành phải để con trai bà viết thay.
Mục Dung nhận lấy tờ giấy nhìn thoáng qua: Trương Chí Quân...
Gần đây cô không có đi câu hồn người này, Mục Dung nhìn qua sấp tiền nhăn nhúm trước mặt, nói: "Là như vầy, thời đại bây giờ tiến bộ, tôi đề nghị bà mua một cái phương tiện khác."
Nói xong cô chỉ vào thuyền buồm nằm trong góc khuất: "Thuyền này ba trăm rưỡi, thay mặt đốt thêm năm mươi tổng cộng bốn trăm, tác dụng với Bạch Mã giống nhau, bà có muốn đổi không?"
Người phụ nữ mắt sáng rực, do dự một lúc hỏi: "Có thật là cùng Bạch Mã giống nhau?"
"Bà yên tâm."
Mục Dung đưa lại tiền thừa, người phụ nữ cảm ơn mấy tiếng rồi cùng con trai rời đi.
Hai người vừa khuất bóng, Mục Dung chưa kịp cất tiền đã mềm nhũn nằm úp xuống bàn.
"Xoát" một tiếng, Mục Dung mặc áo đen cùng thân thể đang nằm sấp tách rời.
Vị thiếu niên mặc cùng kiểu giống Mục Dung nhưng màu trắng nhìn cô tủm tỉm cười.
Mục Dung nhíu nhíu mày, đôi môi mỏng mím thành một đường, chằm chằm nhìn thiếu niên.
Thiếu niên cười đến xán lạn đặt mông ngồi trên bàn làm việc của Mục Dung: "Nam cưỡi bạch mã, nữ cưỡi trâu, đi ra bằng kiệu, về nhà thuyền. Mục Dung, Địa Phủ có quy luật, cô là đang tiết lộ thiên cơ nha."
Mục Dung liếc mắt: "Tôi không nói gì, bọn họ mua thuyền là vì rẻ."
"Được được được, tôi không nói lại cô, nhưng mà cô làm vậy khác nào đoạt chén cơm của Âm Dương tiên sinh? Cái này..."
"Bớt nói nhảm, cậu dùng Chấn Hồn Phú kêu tôi đến có chuyện gì?"
Thiếu niên áo trắng từ trên bàn làm việc nhảy xuống, xoa xoa bàn tay lấy lòng nói: "Còn không phải có chuyện sao, thật ra là tôi đang có chút việc gấp..."
"Hách Giải Phóng, cậu là lão quỷ chết hơn trăm năm mà một chút tích góp cũng không có à? Hết người mượn hay sao lại tìm người sống như tôi vay tiền? Lần thứ mấy rồi?"
"Hắc hắc, chúng ta làm quỷ mà năm tháng càng lâu lại càng nghèo, năm đó tôi oanh liệt hy sinh vì dân tộc, lúc chết mới có mười sáu tuổi còn không có con cái gì, sau khi cha mẹ qua đời đâu còn ai đốt vàng mã gì cho, tiền của học viện cho làm sao đủ~ hai ta nói thế nào cũng quen biết nhau hơn một trăm năm mươi năm, cô lại mở cái ngân hàng lớn như vậy, giúp tôi một chút đi!"
"Là mười lăm năm."
"Đúng đúng, cô nói gì cũng đúng, dương gian một năm bằng âm phủ mười năm mà~"
"Ngoan, chút nữa đốt cho cậu."
"Cám ơn nha~"
"Trương Chí Quân này làm sao chết?"
"Để tôi xem."
Hách Giải Phóng xoè tay trong lòng bàn tay trống rỗng hiện ra một quyển sách, hắn lật lật mấy cái: "Nha, thuyền cô bán thật hợp luôn."
"Làm sao?"
"Trương Chí Quân bị người ta hại chết, đốc công khất nợ tiền lương nửa năm, Trương Chí Quân dẫn đầu nhóm công nhân muốn giành lại công đạo, ai dè bị tên đốc công biết được liền mượn ý thoả hiệp mà chuốc say hắn, sau đó lôi hắn lên mấy tầng lầu quăng xuống, ngụy tạo thành tai nạn say rượu té lầu. Thuyền cô bán là dẫn hắn về nhà, miễn cho hắn nỗi khổ không nhà."
Hách Giải Phóng khép lại sách, một giây sau sách liền biến mất.
Thấy Mục Dung không nói lời nào hắn liền đi qua vỗ vỗ vai cô trấn an nói: "Dương gian cũng có pháp luật, chúng ta không thể xen vào. Lui một bước mà nhìn, coi như tên đốc công này thoát khỏi chế tài của pháp luật, nhưng Phán Quan đại nhân tinh tường, quả báo chắc chắn sẽ đến. Trễ nhất là lúc tuổi già hưởng nghiệp đi."
"Tôi biết."
"Vậy đốt cho tôi nhiều thêm chút nha~ Coi như là đầu tư trước, đợi đến khi cô chết, cả gốc lẫn lãi sẽ trả hết cho cô, kiểu gì chết rồi cô cũng thành đại gia!"
Mục Dung bị hắn chọc cười, nụ cười thoáng qua liền biến mất, giống như bông tuyết vừa rơi liền tan.
"Cậu chờ chút, tôi đem thuyền cùng tiền đốt cho cậu, cậu đem thuyền dẫn Trương Chí Quân đi, cho hắn về nhà."
"Okie."
Mục Dung định lấy lá bùa trên trán ra liền nghe Hách Giải Phóng nói: "Bắt được Hoàng Á Nam chưa?"
"Chưa, hôm qua tiểu âm hồn đó mém chút làm chìm nhà tôi, còn nhập vào thân bảo an vận thế đen đủi đến tìm tôi cảnh cáo, bây giờ không biết trốn đâu rồi."
"Tôi giúp cô tìm, cô cũng phải để ý một chút. Nhỡ đâu Phán Quan đại nhân biết được sẽ trách phạt đó."
"Đã biết."
"Cẩn thận canh giữ nhục thể của cô nữa, nhục thân mà chết thì sợi dây liên kết giữa cô và mẹ cũng sẽ biến mất, có tiếp tục làm âm sai