Chương 3: Bạn cùng phòng, Tang Du.
Ánh mắt chất phát của Vương Thanh Hải hiện lên vài tia mờ mịt, hắn máy móc nhẹ gật đầu sau đó quay đầu thoáng nhìn nhục thể đã chết liền bị xích sắt của Mục Dung lôi đi xuyên tường ra khỏi bệnh viện.
Y tá dừng lại các dụng cụ duy trì sinh mệnh, người chăm sóc gọi điện thông báo gia quyến Vương Thanh Hải, bác sĩ cũng vì hắn mà đắp lên vải trắng. Hai người mơ mơ hồ hồ đi thật xa Vương Thanh Hải mới bất tri bất giác hỏi: "Tôi đã chết rồi sao?"
"Ừm."
Bờ môi hắn giật giật tựa như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng hoá thành tiếng thở dài ảo não.
Biểu cảm của Mục Dung không chút thay đổi, cô phục vụ Địa Phủ mười lăm năm lẻ năm tháng, chuyện như vậy đã gặp quá nhiều đã sớm chết lặng từ lâu.
Đối với người thường mà nói, chết là sinh mệnh kết thúc, nhưng đối với Mục Dung lại là một hành trình khác vừa bắt đầu, không có gì để bi thương.
Hai người đến khu dân cư cao cấp ở thành nam, đi vào một cái biệt thự sáng trưng, linh đường được dựng ở lầu một. Còn rất nhiều người vẫn chưa thể tiếp nhận hình thức hoả táng.
Giữa linh đường là một cỗ quan tài, tường nhà màu trắng dán một mảnh giấy lớn màu đen to đùng một chữ "Điền"
Ở trên bàn đặt một tấm ảnh đen trắng người đã chết, hai bên quan tài đặt một đôi rồng và một cặp tiểu Hoa đồng* chưa điểm mắt. Hai bên vách tường bày đầy vòng hoa xếp tới giữa linh đường.
(*Hình nhân giấy, đốt xuống để hầu hạ người đã khuất.)
Ở bên trái đặt một con Bạch Mã cao lớn, bên phải đặt một số nhu yếu phẩm, có biệt thự xe hơi cùng đồ điện gia dụng. Trong linh đường hai hàng gia quyến quỳ gối đốt giấy tiền vàng mã, theo tiếng nhạc buồn nhỏ giọng thút thít, thỉnh thoảng để một ít tiền vào chậu than, miệng niệm mong người đã khuất yên nghỉ.
Vương Hải Thanh nhìn thấy cảnh này cực kỳ hâm mộ, sau khi chết được mở quỷ nhãn, hắn có thể nhìn thấy trên quan tài có một người đàn ông bằng tuổi hắn, quần áo chỉnh tề đang mỉm cười nhìn về phía thân nhân. Vương Hải Thanh cúi đầu nhìn bản thân, trên người còn đang mặc quần áo của bệnh viện.
"Ta là tử thần của học viện Câu Hồn, Điền Anh Phát giờ của ngươi đã điểm, đi theo ta."
Điền Anh Phát ngoài ý muốn nhìn sang Mục Dung, vị âm sai này khác quá xa truyền thuyết. Điền Anh Phát đối mặt với người tuổi sấp sỉ cháu mình liên tục ôm quyền thở dài cung kính nói: "Âm sai đại nhân, có thể cho tôi thêm chút thời gian không?. Tôn tử của tôi đang trên đường về nhà, sắp đến rồi, cho tôi gặp nó một lần cuối đi."
"Nhục thân đã chết, tiền duyên tẫn tán* nên lên đường."
(*Ýói nợ duyên kiếp này không còn nữa.)
Giọng nói Mục Dung rất nhẹ nhưng trong giọng nói không có tính thương lượng kỳ kèo.
"Đại nhân, xin người giúp đỡ."
Đôi môi mỏng mím thành một đường, một giây sau xích sắt đã quấn lấy Điền Anh Phát, hắn liền phát hiện ra cơ thể không có chút sức lực chỉ còn mặc người kéo đi. Điền Anh Phát toàn thân run rẩy, kiêng kỵ thân phận của Mục Dung nên không dám nói lời khó nghe chỉ có thể ở phía sau trừng bóng lưng của cô.
Theo sau Mục Dung đã có hơn mười linh hồn bị xích sắt quấn lấy, đi đến nhà cuối cùng, Mục Dung lật sổ trong tay cẩn thận quan sát sau đó liền thở dài. Bầu trời phía đông đã hừng sáng.
Mục Dung mang theo những người này đến ngân hàng, hai sư tử đá ngồi xổm trước cửa vừa trong thấy người tới liền quay quay đầu nhìn, tiếp đến phát ra một trận gầm rú kinh hồn. Mười lăm oan hồn sau lưng Mục Dung cùng nhau rùng mình, không hẹn mà cùng muốn lui xuống lại bị xích sắt siết chặt không có đường lùi.
Có người ngẩng đầu nhìn lên cái biển hiệu, chỉ thấy phía trên chình ình bốn chữ "Âm Dương dịch trạm."
""Cái này...chỗ này không phải ngân hàng sao? Trước đây tôi thường xuyên đến đây xử lý công vụ mà, làm sao mà..."
Mục Dung không trả lời, cô mở bàn tay, lòng bàn tay xuất hiện một cái lệnh bài nho nhỏ màu đen, đem lệnh bài đưa lên trước, hai sư tử đá trong mắt loé qua ám quang khôi phục tư thế cũ, biến thành tượng đá bình thường.
Mấy vị linh hồn dụi dụi mắt, hoài nghi bản thân quáng gà.
Cả đám người xuyên cửa đi vào, giữa đại sảnh xuất hiện vòng xoáy màu xanh lục, giữa vòng xoáy là cánh cửa lớn thẳng tấp.
"Vào đi, dưới đáy có người tiếp các ngươi."
Không cam lòng cũng được, hối hận cũng được, đến mức độ này đã không thể quay đầu. Người dẫn đầu do dự vài giây liền cất bước đi vào, những người phía sau ngay ngắn trật tự cất bước theo sau. Rất nhanh cả đội chỉ còn Vương Thanh Hải và Điền Ảnh Phát.
Mục Dung nhìn hai người họ một chút nói: "Phía dưới có Vọng Hương Đài, ở chỗ đó có thể nhìn thấy người nhà lần cuối."
Hai người nghe xong liền giật mình, vừa cảm kích vừa xúc động nói: "Cám ơn."
"Núi Hắc Cẩu không dễ chịu, hai vị đồng tâm hiệp lực sẽ ít chịu khổ."
Vương Thanh Hải đứng ở trước cửa quay đầu nhìn thoáng qua, cúi đầu xuống thì quần áo bệnh viện đã hoá thành trường bào màu xanh cùng áo khoác, tay trái xuất hiện một cây trường mộc, tay phải cầm một ít lương khô, hắn mỉm cười nếp nhăn trên mặt lại càng sâu, cuối cùng không nói thêm gì một bước đi vào cửa.
Cánh cửa lớn bỗng hoá mờ nhạt rồi biến mất. Mục Dung đứng chờ trong chốc lát, xác định không xảy ra chuyện gì mới quay người rời khỏi Âm Dương dịch trạm.
Đứng trước cửa ra vào, cô ngẩng đầu nhìn trời, còn một ít thời gian mới đến hừng đông. Mục Dung đưa ngón trỏ cùng ngón giữa lên, hơi hơi chuyển động,