"Số điện thoại quý khách đang gọi hiện không liên lạc được."
Tang Du để điện thoại xuống, cuống cuồng đến muốn khóc. Mục Dung an tĩnh ngồi trên ghế, thái độ nhàn nhạt.
"Mục Dung, tôi đưa cô đến bệnh viện."
"Không cần, vết thương này dương gian không trị được đâu."
Tang Du ngồi cạnh Mục Dung, muốn nắm lấy tay cô nhưng rốt cuộc cũng không dám nắm.
"Cháo nấu xong rồi, chúng ta cùng ăn được không?"
"A Miêu có ở đây không?"
"Mục Dung đại nhân có gì dặn dò~"
A Miêu nhào tới trên người Mục Dung.
"Cậu ấy ở đây."
Mục Dung đọc một số điện thoại để A Miêu gọi.
"Không liên lạc được."
"A Miêu nói không liên lạc được."
"Ừm"
Trong lòng Mục Dung có chút nặng nề, Hách Giải Phóng quả nhiên gặp chuyện, dương gian một ngày bằng âm phủ mười ngày, lệnh bài học viện Thần Chết không quan trọng sao? Suốt một tháng Hách Giải Phóng cũng không đến lấy.
Mục Dung chậm rãi đứng lên, Tang Du vội đỡ lấy tay cô: "Phòng ăn bên này."
"Tôi không đói."
"Cũng nên ăn một chút, được không?"
Mục Dung thở nhẹ một cái, gật đầu.
Tang Du đỡ Mục Dung đến trước bàn ăn: "Tôi...tôi đút cô ăn."
"Không cần đâu."
Bị từ chối, Tang Du khoé miệng giật giật, đưa muỗng vào tay Mục Dung.
Nhưng nàng nhìn thấy chính là Mục Dung đưa tay sờ sờ chén cháo trên bàn, bưng lên. Ngay cả A Miêu đang đu sau Mục Dung thấy cảnh này cũng nhảy xuống, Mục Dung bưng cháo lên, yên tĩnh ăn, dáng vẻ làm người ta đau lòng. Trước mặt có hai đĩa rau xào, nhưng Mục Dung chỉ cúi đầu ăn cháo trắng.
Tang Du cầm đũa, gấp chút đồ ăn đưa đến, Mục Dung động tác có chút cứng đờ: "Cám ơn."
"Tang Du, cậu nói xem tại sao Mục Dung đại nhân cứ luôn như vậy?"
Tang Du lắc đầu, ánh mắt không rời Mục Dung một giây, tìm dịp gấp thêm đồ ăn cho Mục Dung.
"Nhìn Mục Dung đại nhân như vậy..tớ thấy khó chịu."
Tang Du im lặng cụp mắt, thở dài.
Ai mà không khó chịu đây?
Bát cháo rất nhanh liền hết: "Tôi múc thêm cho cô."
"Tôi ăn no rồi."
"Cô ngủ ba ngày, một bát cháo làm sao đủ?"
Nàng nói xong lại thấy môi Mục Dung mím thành một đường, đành đổi giọng: "Vậy đi nghỉ thêm chút, lát nữa ăn thêm chút trái cây nha?"
"Ừm."
"Cô muốn về phòng nghỉ hay ngồi trên ghế một chút?"
"Tôi muốn phơi nắng chút."
Mũi Tang Du cay cay, nhìn về A Miêu, cũng thấy đối phương một bộ đau thương.
Mùa đông phương Bắc, ngày ngắn đêm dài, mặt trời lúc này đã xuống núi, chỉ xót lại chút ánh chiều le lói.
Sự im lặng rất ngắn, nhưng Mục Dung lại nhạy cảm bắt được: "Ngồi ghế nghỉ một chút."
"Ừm."
'Cốc cốc cốc...'
"A Miêu cậu đi xem ai đến."
"Okie~"
Tang Du đỡ Mục Dung lên ghế, A Miêu bay bay lại: "Chị đại đầu gấu trở lại á."
"Thật sao? Tốt quá!"
"Sao vậy?"
"Mục Dung, chị họ của tôi đến, tôi có thể mời vào nhà không?"
"Được."
"Tang Du, chị đại đầu gấu bị người ta đẩy về đó "
Tang Du mở cửa nhìn thấy Tang Đồng ngồi trên xe lăn, chân phải bó thạch cao, phía sau đi theo là hai người vệ sĩ mặc áo đén, trong tay cầm theo valy.
"Chị, chị sao vậy..."
"Dòng dài lắm, vào nhà rồi nói."
"Dạ."
Vệ sĩ đẩy Tang Đồng vào cửa: "Tang tiểu thư, Trương tổng nói toàn bộ chi phí thuốc men của ngài công ty Quyền Thừa sẽ chi trả."
"Trở về cám ơn Trương tổng giúp tôi, không thể giải quyết trong một lần, thật xin lỗi. Tôi đề nghị cửa hàng tạm đóng cửa, tuyên bố trang trí lại nội thất, giúp tôi nói với Trương tổng, chuyện này Tang Đồng tôi sẽ phụ trách đến cùng, nói cô ấy yên tâm."
"Vâng, tôi nhất định nói lại, vậy chúng tôi đi trước."
"Không tiễn."
"Tạm biệt Tang tiểu thư."
Tang Du đẩy Tang Đồng vào nhà: "Chị, chị sao thành như này? Em gọi cho chị hoài không được đó "
Tang Đồng nhếch miệng cười: "Là xui xẻo đó, làm việc quá tuyệt tình nên gánh chút quả báo, chị đánh một quẻ, Tổ Sư Gia nói chị tạm thời đừng ra ngoài, nhưng trước đó chị hứa với người ta, nên nhất định phải đi, kết quả...Ủa? Mục Dung tỉnh rồi?"
Mục Dung nãy giờ nghe rất rõ những gì Tang Đồng nói, có thể nói ra câu này, hoặc là thuật sĩ giang hồ có chút công lực hoặc là cao thủ cao tay ấn.
Mục Dung không nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Tang Đồng lúc nhìn cô.
"Du nhi, đẩy chị qua đó."
Tang Du đẩy Tang Đồng đến trước mặt Mục Dung, Tang Đồng cười cười vươn tay: "Xin chào, tôi là chị họ của Tang Du, Tang Đồng."
Tang Du vội để tay Tang Đồng xuống, bên tai cô thấp giọng nói: "Chị Đồng Đồng, Mục Dung tỉnh lại mắt không nhìn thấy."
"Gì?!"
"Chị!"
Tang Đồng lấy tay, quơ quơ trước mặt Mục Dung: "Mắt cô làm sao bị thương?"
Mục Dung nhíu mày, không trả lời. Tang Đồng dường như hiểu, nhìn nhìn Mục Dung: "Du nhi, em và A Miêu ra ngoài mua chút đồ ăn, tối nay ăn lẩu."
"Hả? Chuyện này để Tang Du đi được rồi, tôi có xách được đồ đâu.."
Tang Đồng liếc mắt, A Miêu nuốt nước miếng, vẻ mặt nịnh hót cúi đầu khom lưng: "Chị đại có xài Ngưu Nhãn hả? Em đi, em đi!"
Trong nhà chỉ còn lại Mục Dung và Tang Đồng, Tang Đồng liền mở miệng: "Có thể nói chưa?"
"Chuyện của Địa Phủ, thiên cơ không thể