Đôi mi thanh tú của Mục Dung cậu lại, lạnh nhạt nói: "Nói chính sự."
Tang Đồng khoa tay múa chân, làm một thế đầu hàng, nghiêm túc: "Trương Giai Giai, biết không?"
"Không biết."
Tang Đồng tự giễu, cười cười: "À, cũng đúng..."
"Trương Giai Giai, người thành phố Sơn Dương, mở công ty tư nhân nổi tiếng trong nước, nhà từ thiện hảo tâm, địa sản trải dài cả nước, dùng tên Giai Giai thành lập quỹ cứu trợ, tập trung vào hai phương diện chữa bệnh và giáo dục, không chỉ vậy còn lập di chúc quyên góp tất cả tài sản, trước đây mấy ngày Trương tổng đi đường tắt tìm đến đến tôi, nói là khách hàng phàn nàn toilet lầu sáu trung tâm thương mại Giai Giai luôn phát ra tiếng giày cao gót, bảo an đi tuần nửa đêm cũng nghe thấy, dư luận lan truyền càng lúc càng hăng. Hôm qua tôi dành chút thời gian đi xem, muốn đích thực nghiệm chứng, kiên quyết không dùng thang máy, đến tầng ba bước hụt chân thành ra cái dạng này này."
Mục Dung lơ lửng giữa không trung, ôm lấy cánh tay đưa mắt nhìn Tang Đồng: "Chiêu Hồn thuật là cô làm?"
Tang Đồng gật đầu.
"Nếu đã vậy thì trả cô phần nhân tình này vậy."
"Ân tình không cần, cô cho em gái cưng của tôi một lá bùa bảo mệnh rồi, chúng ta xem như không ai nợ ai, à nhắc đến ân tình thì đây, tôi đưa cô thứ cô cần đây."
Mục Dung nhíu mày gật đầu, Tang Đồng cười cười đẩy xe đến chỗ valy, lộ ra cái bình thủy tinh: "Chắc cô biết Hoàng Á Nam?"
"Cô gặp rồi?"
"Ở trong bình đây, cô giúp tôi xử lý trung tâm Giai Giai, tôi giao Hoàng Á Nam cho cô, thấy sao?"
"Được."
"Chân hồn cô bất ổn, vẫn nên trở vè nhục thể nghỉ ngơi đi, tôi có một người bạn, là đệ tử nhập thất Mật Tông Phật giáo đại tông sư, đang trên đường đến đây, có lẽ em ấy có thể giúp cô chữa trị hồn thể."
Mục Dung từ chối đề nghị của Tang Đồng, trở về nhục thân, mở mắt, gỡ bùa. Cô nắm lá bùa suy nghĩ thật lâu, cuối cùng thả ra nói: "Thứ này không dễ có, cô là người tu đạo, còn vẽ ra nó, nên trả về khổ chủ, hy vọng cô có thể cẩn thận sử dụng."
"Tuổi thì nhỏ, mà nói chuyện còn khốc hơn cả sư phụ tôi..." Tang Đồng nhận lá bùa, lại hỏi: "Khi nào chúng ta đi?"
"Đêm nay đi, nhưng tôi phải đi lấy đồ trước."
"Ừm."
Tang Du mua đồ trở về, Mục Dung không đói, phúc lợi đương nhiên A Miêu hưởng.
A Miêu nhập vào cơ thể Mục Dung, ăn như ma xó chết đói, ăn đến hôn thiên địa ám, Tang Du lo lắng hỏi: "Cô không ăn gì sẽ không sao chứ?"
"Nhục thể của tôi chỉ cần duy trì hoạt động bình thường là được rồi, ai ăn cũng giống nhau, các cô ăn đi, tôi đi ra ngoài một chút."
Tang Du nghe vậy liền đặt đũa xuống, chạy đến chặn trước người Mục Dung: "Cô lại muốn đi đâu?"
"Tôi đi lấy đồ."
Tang Du vội vàng nói: "Cô mặc vậy đi sao? Để A Miêu đi với cô đi."
Mục Dung cúi đầu nhìn chính mình, thứ trên người cô nát đến không thể gọi là quần áo nữa rồi, nhiều nhất có thể gọi là đống vải rách, một màn xuân quang ở ngực như ẩn như hiện.
Tang Đồng nhìn nhìn Mục Dung, trêu chọc nói: "Lột luôn cho rồi, dù sao trên đường cũng đâu ai thấy."
Tang Du giận dỗi nhìn Tang Đồng, giang hai tay như gà mái mẹ bảo vệ đàn con: "Không được, mặc quần áo chỉnh tề mới được đi!"
Mục Dung nhẹ gật đầu: "A Miêu, xuất ra."
Mục Dung mò mẫn về phòng, lôi ra giấy vàng. Ba người hiếu kỳ nhìn chăm chú, Mục Dung rõ ràng không nhìn thấy gì lại có thể thuần thục xếp thành một bộ quần áo.
"Tang Du, phiền cô đốt giúp tôi được không?"
"Được!"
Đốt xong quần áo, Mục Dung lại xuất hồn, trên thân thình lình xuất hiện bộ quần áo cao bồi cắt may vừa vặn, cực kỳ tôn dáng thon dài của cô.
A Miêu vòng quanh Mục Dung bay tới bay lui, mắt sáng rực: "Wow~ đây không phải đồ cao bồi sao? Mục Dung đại nhân~ người ta cũng muốn, ngài có thể cho người ta một bộ không~"
Tang Đồng kinh ngạc không nói nên lời: Niệm lực thật khủng!
Tế vật cũng cần niệm lực, có người dùng vật liệu tốt nhất làm ra, đốt xong lại rách rưới mấy mảng, nhưng người có đại niệm lực dùng vật liệu bình thường làm ra, đốt xuống lại trở thành cực phẩm. Mục Dung hiển nhiên thuộc về vế sau.
"Tôi đi đây."
"Chờ chút, cùng đi chớ, chân hồn cô yếu nhớt, không thể cách quá xa nhục thể."
"Ừm."
"Chị, em đẩy chị..."
Vậy nên bốn người cùng đi ra cửa, Tang Đồng đặt valy lên đùi, Tang Du đẩy xe lăn, A Miêu nhập vào cơ thể Mục Dung, Mục Dung bay phía trước. Đi đến trước cửa ngân hàng Mục Dung mở miệng: "Các cô ở đây đợi tôi được rồi."
Mười lăm phút sau Mục Dung bay ra.
Áo bào đen trên người, tóc xoã rối tung trở thành tóc đuôi ngựa, sắc mặt tái nhợt phối cùng thần thái hờ hững, làm cô tản ra loại lạnh lùng ngàn dặm.
Tang Du ngơ ngác nhìn Mục Dung: Là mình ảo giác sao? Sau khi trở về, Mục Dung càng lạnh hơn so với trước.
Mục Dung đi đến trước mặt Tang Đồng: