"Thất ca, Mục Dung xảy ra chuyện rồi."
"Nàng ta dám phạm luật, tự mình thả người à?"
"Không, nàng ta cũng không tiệt lộ nội dung bên trong tử sổ cho người ngoài, nàng ấy chạy tới hiện trường cứu người, để mình bị xe đụng, phương pháp thoát nạn này không phạm quy."
"Hửm? Toàn bộ quá trình không mắc sai lầm nào à?"
"Cái này...Nếu như miễn cưỡng soi xét thì cũng có, nàng ấy cưỡng chế chiếm nhục thân hai người, nhưng dựa theo điều lệ của học viện thì dưới tình huống đặc biệt Âm sai có thể mượn tạm thân thể người sống."
Tạ Tất An cười lạnh một tiếng: "Lệ này là bởi vì học viên của học viện đều là linh thể, ở dương gian có chút sự việc không tiện xử lý, không thích hợp dành cho sinh hồn như Mục Dung, lập tức gọi Mục Dung đến gặp ta."
"Sợ là không được, Mục Dung bị tổn thương quá nghiêm trọng, nhục thể của nàng ta cao lắm cũng chỉ kiên trì được thêm bốn mươi phút thôi."
"Cái gì???"
"Thất ca, ta thấy hay là cứ để vậy đi, dù sao Mục Dung cũng đã để hai phách ở Địa Phủ, chết đi cũng chỉ có thể làm âm sai thôi, coi như cũng trong dự định của chúng ta rồi."
"Tuyệt đối không được, biến số trên người nàng ta quá lớn, lần này nếu không nắm hết tam hồn thất phách thì tuyệt đối không thể để nàng ta chết được."
"Vậy ta đi lên dương gian một chuyến."
"ừm."
....
Bên ngoài phòng cấp cứu, trên người Tang Du dính đầy vết máu, tài xế gây ra chuyện cả người ỉu xíu, ngồi ì trên ghế dài đối diện phòng cấp cứu, hành khách cũng bị giữ lại, cảnh sát đang trên đường đến.
Phòng cấp cứu mở cửa, Tang Du lập tức nắm lấy tay bác sĩ: "Bác sĩ, bạn của tôi sao rồi?"
"Bệnh nhân mất máu quá nhiều, kho máu bệnh viện không đủ, hiện tại tôi đang liên hệ với ngân hàng máu hỏi giúp, tay phải bệnh nhân ba chỗ bị hãy, hoài nghi não bị xuất huyết trong, cần giải phẫu ngay lập tức, xin liên lạc với thân nhân của bệnh nhân, lập tức đến bệnh viện ký tên."
"Bác sĩ, Mục Dung nhóm máu gì?"
"Bệnh nhân nhóm máu O."
"Tôi cũng máu O, lấy máu của tôi đi."
"Được, cô đi với tôi làm xét nghiệm tổng thể trước đã, người nhà bệnh nhân sắp đến chưa?"
"Cô ấy là cô nhi, không có thân nhân..."
"Không có thân nhân? Bệnh nhân tình huống nguy cấp, tôi không làm chủ được, cần xin phép lãnh đạo bệnh viện, hỏi xem bạn bè có thể ký thay hay koong."
Tô Tứ Phương và Tang Đồng chạy đến, cảnh sát đã có mặt tìm hiểu tình hình với mấy vị hành khách.
"Lúc chuyện xảy ra bác tài đang chơi điện thoại, ở trên Weibo đoạt lì xì, từ lúc tôi lên xe đã là như vậy rồi, tôi khuyên hắn tập trung lái xe, hắn lại nói hắn có kinh nghiệm hơn hai mươi năm, sẽ không xảy ra vấn đề gì, sau đó còn quay đầu lại nhìn tôi nữa chứ...Sau đó...sau đó tôi nhìn thấy hai cô gái trẻ đang băng qua đường, tôi hét lên một tiếng rồi nhắm hai mắt lại, xuống xe thì đã thấy có một người đang nằm trong vũng máu rồi..."
Tang Đồng nhìn người tài xe gây chuyện một cái, hỏi A Mêu: "Du nhi đâu?"
A Miêu mặc kệ sự sợ hãi của mình đối với Tang Đồng, quát: "Tang Du cái gì cũng không sao, Mục Dung đại nhân còn đang nằm trong phòng cấp cứu kia kìa!"
Tang Đồng giật mình, Tang Du gọi điện thoại kêu cô đến bệnh viện, ở trong điện thoại Tang Du nói Mục Dung bị tai nạn giao thông, cô không nghĩ nhiều tưởng là A Miêu không quen ở trong trạng thái nhục thân nên quên tránh xe, hơn nữa Mục Dung là âm sai, có thể biết rõ sinh tử của mình nên cô liền không để chuyện này trong lòng.
Nghe A Miêu nói kiểu này,Tang Đồng nghi hoặc: "Ngươi nơi rõ chi tiết, xảy ra chuyện gì?"
Tô Tứ Phương phối hợp đứng đối diện với Tang Đồng, từ góc độ của cảnh sát nhìn qua, sẽ thấy Tang Đồng đang nói chuyện với nàng.
A Miêu kể ra mọi chuyện, mơ hồ nói: "Tôi không biết có phải Mục Dung đại nhân trở về hay không, chỉ nhớ lúc tôi nghe thấy tiếng còi xe còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị đá ra khỏi nhục thể, sau đó nhìn thấy Tang Du ngồi trên đường lớn, xe chạy rất xa mới dừng lại, Mục Dung đại nhân thì nằm trong vũng máu..."
"Tình hình cô ấy sao rồi?"
"Vẫn còn trong phòng cấp cứu, mất máu quá nhiều, kho máu bệnh viện không đủ, Tang Du đi làm xét nghiệm hiến máu rồi, bác sĩ còn nói sợ là Mục Dung đại nhân xuất huyết não, tình hình rất nguy cấp cần gia đình ký tên mới phẫu thuật được."
"Cần gia đình ký tên là để tránh tranh chấp sau này với bệnh viện thôi, kiểu như Mục Dung bạn bè ký thay cũng được, ngươi vào xem hồn thể của Mục Dung còn ở trong nhục thể hay không đi."
"Tôi vừa vào rồi nhưng không thể nhập vào nhục thể của Mục Dung đại nhân được, Mục Dung đại nhân vẫn chưa cầm máu được, quần áo đều bị cắt bỏ, gia đình ký tên xong là phải cắt tóc để lập tức phẫu thuật."
'Xoạt' một tiếng, Phạm Vô Cứu xuất hiện trước giường Mục Dung, hắn đưa tay lên trán Mục Dung, để khoảng mười mấy giây rồi biến mất.
Tang Du ôm lấy cánh tay, sắc mặt tái nhợt trở về hành lang phòng cấp cứu, Mục Dung mất máu nhiều quá, nếu kho máu không đủ chỉ sợ Tang Du phải hiến máu thêm lần nữa.
"Du nhi, sao người em toàn máu không vậy? Bị thương ở đâu rồi?
Tang Du rơi lệ: "Máu này đều là của Mục Dung...cô ấy trong lúc quan trọng nhất đẩy em ra..."
"Tôi vừa mới xin phép lãnh đạo bệnh viện xong, cho phép bạn bè thay ký tên, các người ai ký?
Tang Đồng nhận lấy bút: "Tôi ký."
Y tá cầm giấy xác nhận chạy đến phòng cấp cứu, đụng trúng bác sĩ vừa từ trong phòng đi ra: "Lưu bác sĩ, có thể bắt đầu giải phẫu rồi."
Bác sĩ Lưu tháo khẩu trang xuống, sự hoài nghi trong mắt vừa còn chưa tan: "Người bệnh thanh tỉnh, có nhận thức, ngôn từ rõ ràng, chủ nhiệm muốn chụp CT đầu đề phòng nhìn nhầm."
Bác sĩ Lưu không dám tin, dựa theo lượng máu bị mất cùng vết thương nghiêm trọng kiểu này, tuyệt đối không thể nào chỉ bị mỗi xuất huyến não, người bệnh đột nhiên tỉnh lại, có thể trôi trảy đối đáp tất cả câu hỏi không có vấn đề về nhận thức...tình huống này là lần đầu tiên hắn gặp được.
Trên người Mục Dung đắp ga trải giường, bị đẩy ra ngoài.
"Mục Dung, cô sao rồi?" Tang Du nắm lấy thành giường,