La Như Yên trăm mối ngổn ngang không lời giải đáp, lẩm bẩm nói: "Tình cảm của nhân loại quá sức phức tạp, uổng tớ tu luyên ngàn năm lại chỉ có thể học được có ba phần."
Mục Dung đang ngủ say nghe được âm thanh xích sắt quen thuộc, một giây sao linh hồn liền bị kéo ra khỏi thân thể. Tang Du nhìn thấy một sợi xích sắt xuyên tường bay vào, tốc độ cực nhanh buộc vào Mục Dung, nàn chạy theo đến bên cửa sổ, bên ngoài lại không có bóng người nào.
"Mục Dung? Mục Dung!" Tang Du chạy lại bên giường muốn gọi Mục Dunh tỉnh lại, nhưng người trên giường hô hấp vẫn đều đặn, chỉ số trên dụng cụ theo dõi vẫn bình thường, chỉ là gọi hoài không dậy.
"Yên Yên làm sao giờ?"
"Gọi cho chị cậu đi."
Mục Dung bị tỏa hồn liên buộc chặt, cảnh sắc trước mặt thay đổi không ngừng, cô nhìn về phía trước nhưng không thấy được chủ nhân của nó.
Uy lục và chiều dài của tỏa hồn liên phụ thuộc vào năng lực của chủ nhân, cảnh sắc dưới chân Mục Dung rất quen thuộc, chính là đường đến Phong Đô.
Có thể lấy tỏa hồn liên từ Phong Đô bay đến dương gian để câu người, đưa mắt tìm kiếm khắp Phong Đô chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Mục Dung không giãy dụa nữa, đại khái cô cũng đoán ra được là ai đang trói mình.
'Rầm' một tiếng, Mục Dung ngã ầm lên trên phiến đá. Tỏa hồn liên được cởi bỏ, Mục Dung từ dưới đất bò dậy, cúi đầu, quỷ củ quỳ xuống.
Phía trước truyền đến giọng nói lạnh lùng: "Ngẩng đầu lên."
Mục Dung theo lời chậm rãi ngẩng đầu, phía trước đại điện có hai chiếc ghế bành, một đen một trắng đang ngồi đó: "Tham kiến Thất gia và Bát gia."
Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu chỉ ngồi đó mà Mục Dung lại cảm nhận được áp lực kinh người, đầu không tự chủ lại cúi thấp.
"Mục Dung, ngươi thân là âm sai lại không công tâm, lợi dụng chức vụ trợ giúp người có tên trong tử sổ tránh khỏi tử kiếp, lại cưỡng chế chiếm lấy thân thể người sống, ngươi có biết tội hay không?"
Mục Dung im lặng thật lâu, hít sâu một hơi, cố gắng gồng thẳng người, siết chặt trong quyền.
"Thế nào? Ngươi không phục?"
Mụ Dung cúi rạp xuống đất, trả lời: "Xác thực học sinh không nên trợ giúp người thoát khỏi tử kiếp, nhưng dựa vào điều lệ của học viện, dưới tình huống khẩn cấp âm sai có thể mượn tạm thân thể người để tiện cho việc xử lý công việc."
Phạm Vô Cứu thay Tạ Tất An tiếp tục nói: "Địa Phủ có quy định của Địa Phủ, không tử làm sao sinh? Nếu mỗi âm sai đều như ngươi, khiến sinh tử đảo nghịch như vậy há chẳng phải thiên hạ này sẽ không còn người chết à?"
Mục Dung ngẩng đầu, vừa đối mặt với hai người đó lại lập tức cúi xuống.
Tay siết chặt đã trắng bệch: Thật vất vả mới nhìn thấy hi vọng,không lẽ lại bị phá hủy ở nơi này sao?
Dạng thời gian này, đến bao giờ mới kết thúc? Cô không hối hận vì đã cứu Tang Du, nhưng vì sao thiên đạo lại vô tình đến vậy? Tại sao lại dùng hình phạt tàn khốc đến vậy để trừng phạt mẹ cô?
Giờ khắc này Mục Dung cảm giác được bản thân sắp sửa bùng nổ, lửa giận tràn lan trong lồng ngực không nơi phát tiết, cô không dám, cô sợ bản thân nhất thời xúc động, chọc giận thần uy, lại gây thêm cho mẹ cực khổ.
Cô cẩn thận sống mười sáu năm! Mỗi ngày mỗi ngày thật cẩn thận sống, vậy mà hậu quả xấu vẫn luôn quấn lấy thân.
Ai có thể nói cho cô biết, đến tột cùng là vì sao không?
Hắc Bạch Vô Thường thấy Mục Dung không nói gì, liền trao đổi ánh mắt với nhau, Phạm Vô Cứu vừa định mở miệng đã nghe thấy giọng nói của Mục Dung: "Thất gia, Bát gia, học sinh từ lúc mười tuổi đã ép hai phách tại Địa Phủ, trở thành âm sai, đã qua mười sáu năm năm tháng, học sinh vẫn luôn cho răng mình là một âm sai trong học viện, vậy tại sao quy tắc của học viện lại không thích hợp với ta?"
Phạm Vô Cứu không nghĩ tới Mục Dung kia luôn luôn lo trước sợ sau lại sinh ra ý niệm phản kháng, lời hắn muốn nói bị nghẹn ở yết hầu, Tạ Tất An vỗ tay vịn ghế, quát lớn: "To gan, ngươi đây là muốn khiêu chiến với bọn ta?"
"Học sinh không dám, chỉ cầu hai vị gia gia có thể cho học sinh một cơ hội để giải thích."
Tạ Tất An biết rõ không thể làm căng, liền ra vẻ miễn cưỡng gật đầu: "Ngươi nói."
"Học sinh tuy là âm sai, nhưng cũng người sống tại dương gian, dù đã mất đi hai phách nhưng cũng đâu phải cỏ cây vô tình, trợ giúp Tang Du tránh khỏi tử kiếp đúng thật có chút lợi dụng chức vụ, nhưng mà Tang Du...nàng ấy là người bạn duy nhất của ta ở dương gian."
"Ý của người là, bởi vì nàng ta là bạn ngươi, nên người liền đảo nghịch sinh tử?"
"Thất gia, dân gian có một truyền thuyết, nói ngài và Bát gia lúc còn tại thế là bằng hữu chi giao, một ngày ngài hẹn Bát gia gặp nhau ở trên cầu, hôm ấy trùng hợp trời đổ xuống mưa to làm nước sông tăng vọt, Bát gia vì giữ vững lời hừa bằng hữu liền cam tâm để nước sông cuốn đi, nghe nói Thất gia ngài sau đó ruột gan đứt đoạn từng khúc, theo huynh đệ quyên sinh, hai người cùng nhau xuống Hoàng Tuyền, Phong Đô đại đế bởi vì sự trung nghĩa của hai vị làm cho cảm động, sắc phong hai vị làm vô thường sứ giả. Mục Dung cả gan hỏi một câu, nếu như hôm nay hai vị và ta với Tang Du đổi chỗ, thì nên làm thế nào?"
Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu không nghĩ tới Mục Dung sẽ nhắc lại chuyện cũ năm xưa, nếu như quả quyết phủ định thì chẳng khác nào làm mất đi uy vọng của hai người, nghĩ thế nào cũng chỉ có một đáp án nước đôi mập mờ: "Huynh đệ ta là đồng sinh đồng tử."
Mục Dung dập dầu trên đất: "Học sinh cũng là ôm quyết tâm cùng bằng hữu đồng sinh đồng tử, nhưng đến lúc nguy cấp lại theo bản năng đẩy người ra."
Ánh mắt Tạ Tất An thâm trầm, người này lúc trước ở trước mặt bọn