Mục Dung đã quen trầm mặc ít nói, cô không thích ứng được với loại tình hình này, cũng không am hiểu cách an ủi người khác.
Nhìn Tang Du khóc đến bộ dạng lê hoa đái vũ, một bên dùng khăn ướt lau mặt, một bên lại thút tha thút thít, làm cô phải chăm chú suy nghĩ mấy giây, sau đó nghiêm mặt nói: "Dù tôi có chết cũng sẽ trở thành âm sai chính thức không có luân hồi, chúng ta vẫn còn có thể gặp nhau mà."
Tang Du giật mình, nín khóc mỉm cười sau đó sẵn giọng: "Đừng suốt ngày treo chữ chết trên miệng chứ."
Mục Dung thấy Tang Du đã bớt bi thương, khóe miệng nhẹ cười, lại rút ra một tờ khăn giấy ướt lau lau vết máu trên chớp mũi của nàng: "Giống như mèo con vậy, về tắm rữa thay quần áo đi."
"Rầm" một tiếng, Tang Đồng đẩy cửa vào: "Xảy ra chuyện gì??"
Hai người động tác cứng đờ, Mục Dung lấy hộp khăn giấy bỏ vào hộc tủ, nằm xuống giường.
Tang Đồng thấy được nước mắt trên mặt Tang Du, giả bộ như không có gì đi tới, đặt hai hộp giữ ấm lên bàn nhỏ đầu giường Mục Dung, tháo balo quăng lên giường bên cạnh: "Quần áo và sửa rửa mặt đều ở trong này, em đi tắm trước đi rồi ăn cơm."
Lần này Mục Dung xả thân cứu được Tang Du, cô rất muốn thay Tang Du chăm sóc cho Mục Dung, nhưng vẫn là tôn trọng ý nguyện của Tang Du.
"Vậy em đi tắm trước."Tang Du nói xong, cầm theo balo, vội vàng đi vào toilet.
Tang Đồng nâng giường bệnh lên, mở ra một cái hộp giữ ấm, đặt cháo trước mặt Mục Dung, còn có chút đồ ăn thanh đạm đặt thanh một hàng.
"Không cần đâu, tôi không có khẩu vị."
"Nhiều ít gì cũng ăn một chút, như vậy mới mau bình phục, cô không ăn Du nhi cũng sẽ không ăn."
Mục Dung cầm thìa lên, Tang Đồng thỉnh thoảng gấp chút đồ ăn đưa vào chén Mục Dung.
Tiếng nước trong toilet 'ào ào' vang lên, Mục Dung nuốt cháo xuống khẽ nói: "Cô muốn nói gì?"
Tang Đồng nhíu mày: "Cô hiểu ý tôi ghê."
"Tôi tỉnh lại không thấy A Miêu đâu là biết cô đuổi cô ấy đi rồi."
Tang Đồng cười nói: "Hôm nay xảy ra chuyện gì?"
Mục Dung múc một thìa cháo bỏ vào miệng, cúi đầu chằm chằm thức ăn trước mặt, suy nghĩ xem nên trả lời thế nào.
"Mục Dung, tôi xin cô nói rõ chuyện này cho tôi biết, tình hình của Du nhi tôi không tiện nói, nhưng em ấy rất đặc biệt, chuyện của em ấy tôi nhất định phải biết, chỉ cần cô chịu nói, tất cả hậu quả tôi sẽ dốc toàn lực gánh chịu."
"Không phải không thể nói, chuyện cũng qua rồi, nói ra cũng không tính là tiết lộ. Hôm nay lúc tôi đang đi câu hồn thì trong tử sổ bất ngờ xuất hiện tên của Tang Du, nguyên nhân cái chết là tai nạn giao thông, nhưng địa điểm không rõ ràng, cũng may không xảy ra chuyện gì, cô là người tu đạo hẳn là hiểu rõ, người sống trên đời nhất định phải trải qua tam tai, tránh được là tốt rồi."
Sắc mặt Tang Đồng u ám, nhìn như sắp khóc đến nơi, Mục Dung bình thản nói: "Nếu như cô nghĩ muốn trả cho tôi phần ân tình này thì đừng làm lớn chuyện này, miễn làm khó tôi, thiên đạo tự có nhân quả của nó."
Tang Đồng cười lạnh: "Nhân quả sao?"
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Mục Dung, cô cố gắng kiếm nén lửa giận, kết thúc đề tài.
Lại một lát sau, Mục Dung nói mình ăn no rồi Tang Đồng mới một bên dọn dẹp một bên nói: "Chuyện này, xin cô đừng nói cho Du nhi biết."
"Cô không cảm thấy là nên nói cho Tang Du biết rõ một chút sao?" Mục Dung quơ quơ cánh tay đang bó thạch cao: "Giống như chuyện này, cô cảm thấy giấu được sao? Hơn nữa cô là người tu đạo, chỉ cần giải thích một chút về tam tai ba năm thì cô ấy nhất định sẽ hiểu mà, hoàn toàn không biết gì thì cũng không mang đến cho cô ấy an nhàn vui vẻ, sẽ chỉ mang lại cho cô ấy sợ hãi thêm thôi."
"....Tôi sẽ suy nghĩ, lần này cám ơn cô, ân tình này Tang Đồng tôi nhất định trả lại."
"Lúc nào đi Cửu Hoa Sơn?"
"Cô bị thương thế này mà..."
"Tôi không sao."
"Vậy để tôi đổi lại hành trình, đổi thành đi thẳng đến đó."
"Không cần đâu, tôi cũng muốn mượn cơ hội nghĩ nghỉ một chút."
"Còn công viện của cô?"
"Tôi tạm bị cắt chức rồi."
...
Một tuần sau Mục Dung xuất viện, trưởng khoa não còn đích thân tiễn Mục Dung đi, hắn thấy khí sắc Mục Dung không tệ, kích động nắm lấy tay trái của cô: "Bác sĩ như tôi tới đây để tạm biệt bệnh nhân may mắn nhất đây, chúc mừng cô xuất viện."
Cân nhắc đến thể trạng của Mục Dung, Tang Đồng rút ngắn hành trính, chỉ chọn ba nơi.
Trạm đầu tiên: Thủ Đô quốc gia.
Trạm thứ hai: Một trong những thành phố lớn nhất nước, Quan Nhĩ Châu.
Trạm cuối cùng: Cửu Hoa Sơn.
Quốc gia có không ít danh lam thắng cảnh, là con dân yêu nước nhất định phải nhìn một lần nghi thức kéo cờ.
Buổi sáng trời còn chưa sáng, bốn người liền khởi hành, trên quảng trường đã có không ít du khách đang chờ đợi đến lúc bắt đầu nghi thức.
Tang Du vụng trộm chụp lén bóng lưng của Mục Dung, Mục Dung đột nhiên quay đầu, máy ảnh thành công bắt giữ được nửa bên khuôn mặt tinh xảo của cô, Tang Du nhìn tác phẩm mình vừa chụp lén xong, môi khẽ cong.
Quốc ca trang nghiêm vang vang, hồng kỳ từ từ bay lên, Tang Đồng ưỡn ngực nhỏ giọng hát quốc ca, bùi ngùi trong lòng. Mảnh đất này, hồng kỳ này là được vô số người lặng yên trấn thủ, mới có thể bình an phồn vinh như hôm nay.
Cục xử ly sự kiện đặc biệt các cô vĩnh viễn không thể nào được phơi ra ngoài ánh sáng, vì trấn thủ mảnh đất này, từ thời thành lập đã phải hi sinh vô số tiền bối. Tang Đồng cũng là một thành viên trong đó, cô đã sớm giác ngộ sự hinh sinh, nếu quốc gia cần, cô nhất định sẽ phấn đấu quên mình.
Đây là lần đầu tiên Tang Đồng chứng kiến nghi thức kéo cờ, chỉ mấy phút ngắn ngủi cũng có thể làm cô có thật nhiều nghĩ suy.
Những chiến hữu đã từng hi sinh, cũng có chút nhiệm vụ cửu tử nhất sinh của mình.
Nghi