Chương 84: Hung quẻ ứng nghiệm.
Tằng Thiên Hàm bất tỉnh nhân sự, thanh phong bị hắn triệu hồi mất đi sự khống chế liền lập tức giải tán. Tang Đồng bị thương nặng, ánh sáng của Thiên Võng cũng trở nên ảm đảm, lung lay như sắp đổ đến nơi.
Tang Du và mẹ Lý ngất đi, Mục Dung thì ôm đầu thống khổ quỳ trên mặt đất, Lý Hàn Sở thừa cơ hội trốn xuống Diệp Lâu sông.
"Soạt" một cái, toả hồn liên co lại, khoá chặt hai tay của Mục Dung.
Tang Đồng nhìn quanh đống hỗn độn, thấy Tang Du ôm Mục Dung ngồi liệt dưới gốc cây, thấy Tằng Thiên Hàm và mẹ Lý bất tỉnh nhân sự, thấy Mục Dung đau đớn giãy dụa, cô lĩnh ngộ được hàm nghĩa của hung quẻ.
Sợ là hôm nay phải có người viết đi chúc ở đây rồi.
Nếu như nhất định phải có người đánh đổi mạng sống để vượt qua kiếp số này, thì ngoài cô còn có ai?
Tang Đồng vắt đào mộc kiếm lên đai lưng, mượn ánh sáng yếu ớt tìm thấy kiếm Ngũ Đế, cũng may không bị nước sông làm hư.
Tang Đồng đột nhiên có chút hối hận, đã bảy năm mình chưa về nhà. Trên người cô còn có trách nhiệm, từ lúc nhập đạo đến nay đã vô số lần cô trảm yêu trừ ma, không biết có bao nhiêu người bao nhiêu yêu ma muốn mạng của cô, nhưng lại không thể làm gì được cô.
Cô mã hoá hồ sơ của cha mẹ, cũng nhờ sư phụ thi pháp ẩn giấu đi khí tràng tương liên của mình và cha mẹ, chính là không muốn dẫm vào vết xe đổ của mẹ Đan Đan.
Sao cô lại không cảm thấy nhớ nhà chứ? Cô thích ăn lẩu cay đến vậy, chính là cách cô tưởng niệm quê nhà.
Thế nhưng cô sợ! Cô sợ nếu địch nhân biết chỗ ở của cha mẹ, người nhà nhất định sẽ gặp nguy hiểm!
Cô mệt mỏi, đứng ở vị trí này, cô không được phép lùi bước. Cho nên cô mới muốn kéo Mục Dung đến cục, Mục Dung là Đại Niệm Lực giả, thiên phú tu luyện sẽ cực kỳ cao, sau này vào cục rồi, cục trưởng nhất định sẽ không tiếc bất kỳ cái gì để tẩm bổ cho cô ấy, bản thân cô cũng sẽ dốc hết sở học của đời của mình truyền lại cho Mục Dung.
Có một người ưu tú như vậy thay thế cô, cô sẽ có thể trở về nhà.
Cô muốn về nhà.
"Ngàn tính vạn tính lại không nghĩ tới sẽ gặp phải Hà Yêu Diệp Lâu, tốt! Rất tốt, có thể thấy được ma vật từ ngàn xưa thì Tang Đồng tôi không uổng cuộc đời này."
Tang Đồng lấy ít máu bên mép môi bôi lên thân kiếm Ngũ Đế, 'đoành' một tiếng, thân kiếm phát ra hào quang màu vàng đất trang nghiêm.
Diệp Lâu Hà Yêu không tầm thường, Tang Đồng biết mình chỉ có một cơ hội duy nhất, nhất định phải bất chấp mọi thứ để làm Hà Yêu trọng thương, sau đó để Mục Dung nhân cơ hội mang người chạy đi.
Nêú đã vậy, thì cứ tam hồn thất phách làm dây dẫn, Nguyên Thần làm đèn, triệu hồi Cửu Thiên Huyền Lôi thôi!
Nước sông sẽ tăng cường lực công kích của Thiên Lôi, mặc kệ Hà Yêu ngươi cường đại ra sao, kể cả không giết được ngươi cũng phải lột được một lớp da của ngươi!
"Mục Dung, cô về nhục thân đi, chút nữa dù có chuyện gì cũng không được quay đầu lại, công theo Du nhi, chạy được bao xa thì chạy bấy xa, không được quay lại, rời khỏi Quan Nhĩ Châu trở lại Đông Bắc, vĩnh viễn đừng để Du nhi đến gần bờ sông, cô cũng vậy."
Nói xong Tang Đồng nâng kiếm Ngũ Đế qua khỏi đỉnh đầu, ngón trỏ ngón giữa duỗi thẳng, ba ngón còn lại bấu vào nhau, ngón tay chỉ vào Diệp Lâu sông đang cuồn cuộn nước xiết.
"Chân đạp Bắc Đẩu Thiên Cương, tay cầm Phục Hi Bát Quái Đồ, nhiệt tình tựa đao Khai Dương Huyết, hoàng phù Tam Thanh chấn sát linh, cung thỉnh Ngũ Đế đến tương trợ, trảm yêu trừ ma chấn chấn càn khôn, Nguyên Thần hoá đèn dầu, tam hồn thất phách làm dây bấc, Cửu Thiên..."
"Ha..ha ha.."
Nơi nơi sâu nhất ở Diêp Lâu sông phát ra tiếng cười kỳ dị, sau đó phun ra cột nước to như cái vạc, dùng tốc độ nhanh nhất bắn vào Tang Đồng.
"RẦM" một cái Tang Đồng còn chưa kịp niệm xong khẩu quyết đã bị ngăn lại. Cô bị cột nước đụng đến bay cả người lên, sau đó nặng nề ngã xuống trên đống bùn nhão ở hai bên bờ, lăn đi rất xa mới dừng lại.
"Soạt" một tiếng, dây đỏ bện kiếm Ngũ Đế bị đứt, đồng tiền Ngũ Đế lã chã rơi khắp nơi!
Lực công kích của cột nước kia không khác nào chiếc xe tải, nếu không phải Tang Đồng có hộ pháp bảo vệ, lại rơi xuống bùn nhão bên bờ thì chỉ sợ hồn đã sớm rời khỏi thể xác. Tang Đồng che ngực lảo đảo đứng dậy, lồng ngực đau đớn: "phốc" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Cột nước kia không biến mất, nó hoá thành cái đầu Giao Long, cao cư lâm hạnh nhìn cô, giống như chế giễu cô không chịu nổi một kích.
"Ha, quả nhiên...quả nhiên là yêu vật ngàn năm, danh bất hư truyền."
'cột nước' hình như đang ngửi gì đó, nó đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt khoá chặt trên người Tang Du.
"Không được! Mục Dung mau đưa Du nhi rời khỏi đây!"
Thế nhưng mọi chuyện đã quá muộn, cột nước đã bay đến trước mặt Tang Du, 'ầm' một tiếng, dây chuyền trên cổ Tang Du phát sáng, đánh cột nước ra xa.
Công kích bị cản lại, cả đoạn sông Diệp Lâu nổi lên bọt nước, cột nước hoá thành vô số tia nước, hướng Tang Du bắn tới!
Tiếng va đập vang lên không dứt, bị oanh tạc cực độ, dây chuyền trên cổ Tang Du phát ra tiếng 'rắc', vỡ nát.
"DU NHI!!" cột nước quấn lấy Tang Du và nhục thân của Mục Dung, đem hai người kéo xuống sông Diệp Lâu.
"KHÔNG!"
lửa giận công tâm, Tang Đồng lại phun ra máu tươi, chỉ có thể trơ mắt nhìn người cô luôn luôn đặt trước tất cả, người cô dốc lòng dốc sức bảo vệ mười lăm năm, cứ vậy biến mất dưới làn nước.
Bất lực.
Mục Dung từ dưới đất đứng lên, nghiêng nửa gương mặt nhìn cô: "Ở đây chờ ta, đừng làm chuyện vô vị nữa, Hà Yêu vẫn chưa thật sự thức tỉnh, Cửu Thiên Huyền Lôi sẽ chỉ làm cho nó thức tỉnh nhanh hơn, tạo thành sinh linh đồ thán."
Tang Đồng ngơ ngác nhìn nửa gương mặt của Mục Dung, vì cái gì chỉ trong một cái chớp mắt, cô lại cảm thấy thần thái của Mục Dung rất giống với Tô Tứ Phương.
Ánh mắt băng lãnh kia, khí tức 'người sống đừng đến gần' kia, vì sao cô lại cảm nhận được..từ bi trên người Mục Dung?
Mục Dung dứt khoát nhảy xuống sông, toả hồn liên trói trên người cô liền bị kéo căng. Tang Đồng nhìn toả hồn liền, lòng lại thấy nặng nề: lần trước cũng vì vậy mà Mục Dung không thể lặn đến đáy sông.
Tại khoảnh khắc Tang Đồng nghĩ cách chặt đứt xiềng xích, một màn phát sinh làm