Chương 85: Lại đợi.
Một vị thiếu nữ áo đỏ trôi nổi giữa không trung, dưới chân bị bùn nhão bao chùm, mặt đất vẫn còn đọng vô số vũng nước bẩn. Nhà cửa bị nước lũ phá nát, cổ thụ bật gốc trơ trọi, khắp nơi tiêu điều.
Thi thể người ở đây nhiều lắm chỉ như tô điểm thêm cho bên trong Địa Ngục. Thiếu nữ chậm rãi hạ xuống, mũi chân chạm vào bên trên bùn nhão, nàng đưa mắt lục soát bốn phía, vẻ mặt lo lắng.
"Tại sao lại như vậy? Hoà thượng ngốc, ngươi không thể có chuyện!"
Thiếu nữ áo đỏ nhún chân, nhìn như nhẹ nhàng lại nhảy xa đến mấy trượng. Mắt thiếu nữ nhìn xung quanh, ánh mắt chỉ hơi dừng lại trên từng thi thể, thấy không phải hình ảnh quen thuộc liền lập tức dời đi.
Trong mắt nàng không chút thương hại, tựa như đối với những thi thể này mà nói, chẳng khác gì một hoa một đá ở dương gian, so với bình thường còn tầm thường hơn.
Thiếu nữ tăng tốc, hoá thành một vệt hồng quang: "Hoà thượng ngốc, ngươi ở đâu?"
Bầu trời phía xa xăm toả ra kim quang nặng nề, thiếu nữ áo đỏ dừng bước, nhìn nơi kim quang vừa biến mất, đôi mắt trẻ con tinh khiết, nét mặt tươi cười: "Hoà thượng."
"Xoẹt" một tiếng, thiếu nữ phóng lên tận trời cao, hoá thành vệt hồng tím, bay đến nơi kim quang biến mất.
Thiếu nữ áo đỏ bay đến bờ sông, lại thấy cảnh tan nát cõi lòng.
Hoà thượng của nàng khoanh chân ngồi trên bùn nhão. Áo choàng trong trí nhớ không vướng bụi trần loang lỗ vết bùn dơ.
"Hoà thượng!" Thiếu nữ quỳ gối trên bùn, ôm lấy người mặc tăng bào trắng.
Trên bầu trời, bảo tháp lưu ly chầm chầm hạ xuống, như núi lớn kiên định ép bóng đen xuống tận cùng.
Bóng đen đương nhiên không phục, điên cuồng gầm thét, điều khiển nước sông công kích bảo tháp, tiếng va chạm đinh tai nhức óc, nước sông cuồn cuộn đục ngầu, ngay cả đất đai xung quanh cũng rung chuyển.
Thiếu nữ áo đỏ không thèm nhấc đầu, chỉ chăm chú nhìn người trong lòng, thử gọi: "Hoà thượng?"
Trong lòng thiếu nữ là một vị hoà thượng trẻ, tăng bào rách nát. Khuôn mặt này, vừa nhu vừa cương, vô luận là giới tính nào thì người trong lòng nàng cũng là sự tồn tại mị hoặc chúng sinh.
Bờ môi quật cường của bạch bào hoà thượng mím lại, bên khoé miệng còn có một vết máu tươi. Thiếu nữ luống cuống, hoàn toàn khác với sự lạnh nhạt khi nàng nhìn vào những thi thể kia, nàng mở bàn tay, đặt lên trước ngực hoà thượng.
Ánh sáng màu đỏ bao chùm lấy hoà thượng, sau một vài lần hít thở, bạch hoà thượng chậm rãi mở mắt.
Thiếu nữ nhìn vào đôi mắt vị hoà thượng, tâm tình vừa nhảy nhót vì hoà thượng tỉnh lại trong nháy mắt liền rơi xuống đáy vực.
Đôi mắt sáng láng, đồng tử như chứa đựng hàng vạn vì sao kia, sao bây giờ lại quá tĩnh mịch.
Lòng của thiếu nữ tựa như vừa bị vật sắc nhọn nhất trên thế gian này hung hăng đâm vào: Hoạ thượng ngốc của nàng, sao lại cạn dầu đèn tắt đến vậy?
Bạch bào hoà thượng cũng đang nhìn thiếu nữ áo đỏ, tiếng thở dài vô lực truyền ra, mệt mỏi nói: "Sao ngươi cứ thích đi tìm khổ."
Một giọt, hai giọt, chất lỏng ấm áp rơi xuống mặt hoà thượng, mưa rào xối xả tuông, làm ướt hai người đang ôm trên bùn nhão.
Hoà thượng mở to đôi mắt vô thần, nhìn bầu trời đen đặc, lẩm bẩm nói: "Trời mưa."
Thiếu nữ áo đỏ thu hồi ánh sáng máu đỏ, thôi phí công cứu người.
Nàng vì hoà thượng dịu dàng lau đi vệt máu trên môi, giận trách: "Ngươi có biết ta tìm ngươi bao lâu chưa?"
Hoà thượng giật giật khoé miệng: "Tội gì?"
"Ta cam tâm tình nguyện."
"Hứa với ta một chuyện đi."
"Ừm."
"Không được tạo sát nghiệp."
"Hoà thượng ngu ngốc! Hà Yêu kia hại ngươi thành cái dạng này, ngươi..."
Giọng nói của thiếu nữ im bật, bởi vì hoà thượng trong lòng nàng đã không còn sinh mệnh.
Thiếu nữ khẽ đặt cằm lên đỉnh đầu của hoà thượng, nhìn Bảo Tháp Lưu Ly đang từng chút trấn ép Hà Yêu xuống đáy sông, tận cho đến khi kim quang biến mất.
Quá trình này kéo dài rất lâu, người trong lòng nàng đã lạnh thấu.
"Hoà thượng ngốc, mặc kệ ngươi bao lần vớ vẩn, ngu xuẩn, ta sẽ vĩnh viễn bên cạnh ngươi, ngươi biết mà, ta sợ nhất cô đơn."
Một chùm ánh sáng đỏ xuyên thẳng bầu trời, thiếu nữ áo đỏ ôm lấy thi thể bạch bào hoà thượng, điều khiển hồng quang, xé nát chính thân thể mình.
...
Tang Du chậm rãi mở mắt, mùi thuốc khử trùng quấn quanh hốc mũi.
"Du nhi! Em tỉnh rồi?"
"Chị Đồng Đồng?"
Tang Đồng ngồi bên giường Tang Du, trên đầu quấn băng, khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt đầy tia máu.
"Có chỗ nào không thoải mái? Có đau nhức chỗ nào không? Em ngủ ba ngày rồi."
"Ba ngày?"
Tang Du cố gắng nhớ lại, rốt cục cũng nhớ được chút ký ức, nàng và nhục thân của Mục Dung bị nước đánh bay...
"Mục Dung đâu?"
Tang Đồng xụ mặt: "Đừng nói đến con người vô dụng đó, chỉ biết ngu ngốc đứng đấy, chị kêu cô ấy cõng em chạy trốn, đến cả động còn không thèm động, cũng may Tô Tứ Phương chạy đến kịp, nếu không thì ai cũng đừng mong trở về."
"Chị Đồng Đồng, Mục Dung đâu?"
"Cô ấy không sao, em mới là người bị thương nghiêm trọng nhất "
Tang Du thở phào: "Chị Đồng Đồng, sau khi em ngất xảy ra chuyện gì?"
"Nghe Tô Tứ Phương nói: Hà Yêu không phải thật sự thức tỉnh, điều khiển nước sông cũng không phải là bản thể của Hà Yêu, mà là thân ngoại hoá thân* của nó, năng lực còn chưa được một phần vạn của bản thể Hà Yêu, sau khi em ngất xỉu, chị cũng vì mất sức dẫn đến hôn mê, cũng may trước đó Hà Yêu làm đổ bình bát, Tô Tứ Phương nhờ vào bình bát cảm ứng được chúng ta gặp nguy hiểm, kịp thời chạy đến, phía bên Địa Phủ cũng cử người lên giúp đỡ, mang đi hồn phách một nhà ba người Mã Hoằng Thịnh, Lý Hàn Sở thì được Tô Tứ Phương đưa vào bình bát, mẹ Lý không sao, Tằng Thiên Hàm chỉ bị thương nhẹ, mọi việc đã được giải quyết."
(Thân ngoại hoá thân*: giống như một phần Nguyên Thần ý, là Hà Yêu nhưng cũng không phải thật sự là Hà Yêu.)
"Mục Dung hiện tại đang ở đâu?"
Tang Đồng mất kiên nhẫn nhăn mày: "Không biết."
...
Thời gian quay về ba ngày trước, Mục Dung điều khiển toả hồn liên của Tạ Tất An tự trói chính mình: "Chư vị nếu đã không thể trở về tay không thì phiền Thần Quân câu đi hồn phách của ta."
Tạ Tất An mặt đối mặt với Mục Dung thật lâu, nén lại lửa giận, lạnh lùng nói: "Địa Phủ tự có luật pháp, tuổi thọ ngươi chưa tận, bọn ta làm sao có thể làm trái pháp luật?"
'soạt' một cái, Tạ Tất An thu lại toả hồn liên. Mục Dung cười nhạt, đưa ra bàn tay trắng nõn, Tạ Tất An hừ lạnh, vung tay, chén lớn đựng chất lỏng màu lục bích xuất hiện trên tay Mục Dung.
Dù không nói gì nhưng hành động hai người vô cùng ăn ý. Mục Dung bưng lên chén lớn, không chút do dự nuốt xuống, sau đó cả người mềm nhũn ngã xuống.
Phạm Vô Cứu