Cuối cùng tôi phải nói Đông nói Tây mới lảng sang chuyện khác được.
Triệu Hủ đang học đại học ở một thành phố khác, lần này là trốn học tới đây.
"Sao nó lại trốn học? Anh không tức giận à?" Trên đường đi ăn cơm, tôi lén hỏi Triệu Viễn Phong.
Triệu Viễn Phong véo mặt tôi cười nói: "Nó tới thăm anh dâu thì làm sao anh tức giận được chứ?"
Tôi xoa mặt lẩm bẩm: "Ai là anh dâu nó chứ......"
Triệu Viễn Phong lại véo tai tôi, cố ý hỏi: "Í? Sao tai em đỏ thế này?"
Tôi quay đi làm ngơ.
Triệu Hủ nhìn thì gầy nhưng ăn rất khỏe, nửa bàn đồ ăn đều bị nó xử lý sạch sẽ, còn kêu gào đòi ăn khuya.
Tôi hoài nghi ở trường nó bị đói thảm rồi.
Nhưng Triệu Viễn Phong nói từ nhỏ nó đã ăn nhiều, chỉ là không mập thôi.
Nó cũng nói rất nhiều, thao thao bất tuyệt từ mèo hoang ở trường cho đến ông già ngoài cổng, cơm đã ăn xong mà nó vẫn chưa kể hết, cuối cùng Triệu Viễn Phong đưa chìa khoá nhà cho nó, dặn nó ngày mai về trường rồi đuổi nó đi.
Trên đường về, tôi nhớ lại Triệu Viễn Phong nói mua nhà.
Nhà kia tôi cũng rất thích, ánh sáng tốt, cảnh vật chung quanh cũng không tệ.
Thế là sau khi về nhà tôi lấy hết thẻ ngân hàng của mình ra đưa cho Triệu Viễn Phong.
Tôi nghĩ đây là nhà của hai chúng tôi nên phải mua chung mới được.
Triệu Viễn Phong dở khóc dở cười nhìn mấy tấm thẻ ngân hàng, anh nói cứ để anh trả tiền, dù sao tiền của anh cũng là tiền của tôi.
Tôi nói không được, đây là tiền tôi để dành lấy vợ, chính là dùng để mua nhà.
Triệu Viễn Phong cười như đồ ngốc rồi gật đầu lia lịa, "Ừ ừ, tiền lấy vợ của A Bạch đương nhiên phải cho anh rồi, vậy anh đem tiền lấy chồng của anh ra nhé?"
Tôi: "......"
Anh thật lắm trò.
Sau đó chúng tôi mua ngôi nhà kia rồi dọn tới ở suốt năm năm.
Trong năm năm này tôi đã quen ban đêm