Triệu Viễn Phong đứng ngoài cửa lèm bèm làm tôi tức chết, mở cửa ra mắng anh, "Ai là ông xã chứ? Ồn ào quá!"
Anh lập tức bổ nhào vào người tôi, "A Bạch, anh đau đầu quá......"
"Ai bảo anh uống cho lắm vào, đáng đời!" Toàn thân anh nồng nặc mùi rượu, ôm tôi dụi dụi hệt như con gấu lớn, còn tủi thân nói, "Em không thèm để ý anh, anh khó chịu......"
Tôi thở phì phò kéo anh vào ghế salon.
Uống nhiều rượu như vậy không khó chịu mới lạ!
Tôi vào bếp pha nước mật ong cho anh, lúc đi ra thì thấy Tiểu Hoàng đang liếm mặt anh, Triệu Viễn Phong mơ màng ôm hôn Tiểu Hoàng, "A Bạch......" Sau đó miệng dính đầy lông mèo.
Tôi cười ngặt nghẽo suýt làm đổ nước mật ong.
Say đến nỗi người hay mèo cũng không phân biệt được sao?
Tôi bế Tiểu Hoàng về ổ mèo rồi gọi Triệu Viễn Phong dậy uống nước mật ong.
Anh ngoan ngoãn uống hết, nhưng vừa để ly xuống thì lại bất thình lình ôm tôi ngã nhào xuống ghế salon, "A Bạch, đừng giận nữa được không?"
"Anh tránh ra đi, nặng chết được......" Lần nào uống say cũng thế này, bị trúng độc cồn à?!
Anh càng ôm chặt hơn, "Không muốn, em lại đuổi anh đi......"
Anh say thế này thì có đi nổi không?!
"Tôi không đuổi anh được chưa? Anh buông ra đi."
"Sau này cũng đừng đuổi nhé?"
Còn được đằng chân lân đằng đầu nữa à?
Tôi nghĩ gã khốn Triệu Viễn Phong này đã say khướt như vậy thì ngày mai tỉnh lại sẽ quên phứt đi thôi, so đo với anh làm gì?
"Ừ," tôi nói qua quýt, "Không đuổi, buông ra được chưa?"
Anh cười khúc khích hôn tôi một cái, "A Bạch thật tốt."
Hôm sau tôi phát hiện mình sai rồi, gã khốn này cái gì cũng nhớ cả.
"Em nói sẽ không đuổi anh đi mà, A Bạch," anh bám chặt cửa chưa từ bỏ ý định, "Tối qua em hứa với anh rồi còn gì......"
Tôi lập tức cảm thấy bị lừa, say rượu mà thế à?!
Ba giây sau, tôi quyết định anh không say thì tôi trở mặt.
Tôi nói tỉnh bơ, "Tôi có nói vậy đâu, anh mơ à?"
Triệu Viễn Phong: "......"
Mười phút