Kiều Bình Nhất không bị hắn mắng tỉnh, “Mày không cảm thấy Tân Du thực tốt sao?”
Hách Cao Hứng nói: “Cậu ta tốt cũng là chuyện bình thường mà.
Nếu mày không cảm thấy cậu ta tốt, mày cũng sẽ không chơi thân với cậu ta nhiều năm như vậy.” Hắn cũng cảm thấy con người Tân Du khá tốt— chủ yếu về phương diện đạo đức.
Nhà ông ngoại Kiều Bình Nhất rất giàu, Tân Du biết, nhưng cậu ta không hề mượn quan hệ bên đó để kiếm lợi cho mình.
Hách Cao Hứng nghĩ, Tân Du chắc cũng biết nhà họ Hách có chút bối cảnh, nhưng cũng chưa từng tìm hắn nhờ giúp đỡ gì hết.
Thậm chí hắn cảm thấy Tân Du còn hơi thờ ơ với hắn.
Có lẽ là hắn từng thấy quá nhiều người ngấm ngầm hoặc trắng ra lấy lòng hắn bợ đỡ hắn, giờ nhìn thấy một người không muốn gì từ hắn thì liền cảm thấy người ta thờ ơ.
Tân Du là người chỉ biết làm công ăn lương lo chuyện của mình.
Theo quan điểm của Hách Cao Hứng, người như vậy, quá cổ hủ quá không biết thời thế, cả đời cũng đừng nghĩ phất lên.
Có câu tục ngữ nói rất đúng, Có lợi không muốn chiếm chính là đồ ngu… Nhưng đương sự không thông suốt, người đứng xem như hắn cũng không có gì để nói.
Nhưng có lẽ chính là vì như vậy, ông ngoại và các cậu Kiều Bình Nhất mới có thể mặc kệ Kiều Bình Nhất duy trì quan hệ tới lui chặt chẽ với người không môn đăng hộ đối như Tân Du nhiều năm như vậy.
Kiều Bình Nhất lại bật ra một câu long trời lở đất, “Sau khi tao biết mình thích con trai, người đầu tiên tao thổ lộ chính là Tân Du đó.”
Thổ lộ? Hách Cao Hứng kinh hãi, “Lá gan mày lớn thật đó!”
Kiều Bình Nhất mân mê ngón tay mình, “Này thì có làm sao, lúc ấy, chuyện gì tao cũng đều kể cho cậu ấy hết.
Sau khi trưởng thành, ngược lại có rất nhiều chuyện lại nói không nên lời.
Từ nhỏ Tân Du đã bình tĩnh, cậu ấy an ủi tao nói không có gì ghê gớm.”
“… Khoan khoan, mày tỏ tình với cậu ta, cậu ta lại nói không có gì ghê gớm?”
“A? Ai nói tỏ tình đâu.
Lúc đó tao vừa mới phát hiện mình thích con trai, sợ quá, cho nên tao hỏi cậu ấy, nên làm sao bây giờ.”
“Ha ha… Ha ha…”
Cười xong, Hách Cao Hứng nói: “Sao lúc đó mày không tiện thể tỏ tình luôn cho rồi? Mày mà bị từ chối dứt khoát một lần thì đâu đến nỗi nhớ thương tới tận bây giờ.”
Kiều Bình Nhất không vui cho lắm, “Sao mày biết cậu ấy sẽ từ chối tao?”
“Quá rõ ràng còn gì, cậu ta chính là một người mà sau khi lên giường với mày cũng sẽ không nghĩ ngợi nhiều.
Mày có tỏ tình đi nữa thì với cậu ta chỉ là chuyện nhỏ xíu.”
“…”
Kiều Bình Nhất trừng Hách Cao Hứng một hồi, mới rũ mắt, “Lúc ấy tao cảm thấy sẽ làm bạn tốt với cậu ấy cả đời, tình cảm giữa bạn bè mới sẽ không biến chất.
Nếu là yêu đương, dù có kết hôn cũng có khả năng sẽ ly hôn.”
Hách Cao Hứng biết hắn đang nói đến chuyện gì.
Hắn đang nói chuyện cha mẹ hắn.
Năm đó chuyện tình của Phương Nhu và Kiều Húc Đông có thể nói là vô cùng oanh liệt, hai người yêu nhau đến chết đi sống lại, lúc ấy Phương Hành Kiện phản đối bọn họ ở bên nhau, hai người bọn họ bèn dứt khoát cùng nhau bỏ nhà đi.
Hai người định cư ở Thương Thủy.
Nhưng có thể là tình sâu đậm lắm rồi tình phai nhạt, hoặc cũng có thể là va chạm với thực tế cuộc sống, vài năm sau tình cảm mãnh liệt của họ bắt đầu phai màu, nhưng lúc này đã có Kiều Bình Nhất.
Hai người đành tạm chấp nhận tiếp tục chung sống.
Đến khi Kiều Bình Nhất lên lớp 11, Phương Nhu rốt cuộc ly hôn với Kiều Húc Đông.
Sau đó, Phương Nhu mang Kiều Bình Nhất về Bắc Châu.
Một năm sau, Kiều Húc Đông liền tái hôn.
Kiều Bình Nhất không hề quay lại Thương Thủy nữa.
Từ lúc còn rất nhỏ, Kiều Bình Nhất đã biết cha mẹ mình lục đục tình cảm.
Cho nên chuyện bọn họ ly hôn đã nằm trong dự đoán của hắn từ lâu, vì vậy cũng không có gì không thể chấp nhận được, chỉ là chuyện này làm cho hắn có hơn một năm không thể gặp được Tân Du, khiến hắn rất buồn bực.
Cũng may sau đó Tân Du cũng đến Bắc Châu học đại học.
Hách Cao Hứng nói: “Trẻ con còn chưa hiểu chuyện, hơn nữa thiếu khả năng phán đoán, phải biết rằng, cảm giác thích bạn tốt tuyệt đối không dính dáng gì đến tình yêu.
Chưa kể, mày còn tính tới chuyện ly hôn nữa à? Mày lo xa quá rồi đó.
Mày có chung sống với Tân Du thì cũng không kết hôn được đâu.”
“Có thể ra nước ngoài kết hôn mà.”
“Thần linh ơi!” Hách Cao Hứng chỉ vào Kiều Bình Nhất, “Tao nói mày biết, mày thật sự nghĩ quá nhiều rồi!”
“Không nhiều đâu, đến độ tuổi chúng ta cũng là nên kết hôn.
Không phải người lớn đều đang giục kết hôn sao? Chắc mày cũng bị giục rồi chứ hả.”
“Chời… mày cố tình giả ngu ngơ để càn quấy hả?” Hách Cao Hứng nghiêm mặt, “Nói thật nha, không giỡn đâu, tao cảm thấy mày không thích Tân Du lắm đâu, chỉ là bao nhiêu năm nay tụi mày vẫn luôn giữ quan hệ rất tốt, nên mới làm cho mày nảy sinh một loại ảo giác tựa như tình yêu.”
Tuy Hách Cao Hứng thích xem náo nhiệt, nhưng cũng không phải người thích hố bạn bè.
Chuyện nào của bạn bè mà hắn cảm thấy không đúng, hắn nhất định sẽ nói ra ý kiến.
Đây cũng là nguyên nhân Kiều Bình Nhất cảm thấy hắn còn có chút đáng tin cậy.
Kiều Bình Nhất quyết càn quấy tới cùng, “Dù sao tao vẫn luôn rất thích ở bên cạnh cậu ấy.
Mày có nói sao đi nữa cũng không thể phủ định được chuyện này.”
“…” Hách Cao Hứng tận tình khuyên lơn, “Đại Kiều, mày phải nhìn cho rõ thực tế.
Thực tế là: Tân Du chỉ xem mày là bạn bè.
Khi mày cặp kè bồ bịch khắp nơi, cậu ta có nhúc nhích một cọng lông mày nào đâu.
Cậu ta coi mày là anh em, mày lại muốn lôi người ta lên giường.
Nếu bị cậu ta biết được, tình anh em này có khả năng đi tong đó.”
Kiều Bình Nhất há miệng định nói, Hách Cao Hứng giơ tay ngăn lại, “Mày nghe tao nói trước.
Mày thật sự không thích cậu ấy đâu, chính mày cũng không biết mình đã ngủ bao nhiêu người rồi đúng không? Mày cứ tiếp tục ngủ tiếp như vậy là được ha.
Để cái gì của thượng đế trả cho thượng đế, của Ceasar trả cho Ceasar.
Bạn bè là bạn bè, tình nhân là tình nhân.” Hắn nói nguyên một tràng lưu loát, nói xong thầm bật ngón cái trong lòng tự khen mình: Thật là xuất sắc, thật có sức thuyết phục nha!
Hắn thấy Kiều Bình Nhất không