Kiều Bình Nhất nói: “Đây là phần thưởng của tao.
Mày giữ giùm tao nha.” Hắn lấy điện thoại ra, vừa cười trộm vừa chụp cho Tân Du mấy tấm ôm hoa.
Còn chụp hình, chụp em gái mày… Tân Du dự đoán được Kiều Bình Nhất sẽ upload hình chụp anh lên mạng xã hội để trêu, anh có chút muốn quăng hết mớ hoa này vào mặt Kiều Bình Nhất.
Anh nhìn xung quanh, không có chỗ nào tiện để đặt hoa hết, lúc này nhìn thấy Hách Cao Hứng đứng bên cạnh, lập tức dứt khoát nhét hoa qua cho hắn, sau đó nhanh chóng lui ra phía sau, “Chuyển giao cho cậu nhé.”
Hách Cao Hứng nhịn cười mà phụ họa, “Đưa tui hả? Được được được! Tân Du cậu biết hoa này đắt lắm không? Đây chính là hoa hồng cao cấp vận chuyển hàng không từ Hà Lan đấy.” Hắn đưa cho một người phục vụ, nhờ anh ta cầm đi.
“Ồ? Tôi không nhìn ra được nó còn thuộc dạng đẳng cấp như thế.”
Kiều Bình Nhất nói: “Từ từ, ai nói cho mày? Không cho.”
“Tân Du đưa tao mà.”
Tân Du cười xua tay, “Tôi không có nói vậy nha.”
“Có nghe thấy chưa?” Kiều Bình Nhất nói, “Không có chuyện cho đâu nhá, như vậy đi, bán cho mày giá hữu nghị.”
“Hai người các cậu bắt tay hố tui đúng không…” Hách Cao Hứng cảnh giác nói, “Giá hữu nghị là bao nhiêu?”
“Hóa đơn đêm nay ghi tên mày.”
“Bà nội nó, thật sự hố tao à!”
“Ừa, không hố mày hố ai.”
“…”
Hai người bắt đầu đấu khẩu.
Tống Xán đứng bên cạnh sớm bị bọn họ lờ đi, Tân Du chủ động đi bắt chuyện, “Xin chào.”
Tống Xán cười đáp lại, “Chào anh.”
Kiều Bình Nhất và Hách Cao Hứng dừng lại, hai người nhìn nhìn nhau.
Sau đó, Hách Cao Hứng cố ý chen vào: “Hai người đợi chút! Để tôi giới thiệu cho.” Hắn chỉ vào Tân Du nói, “Vị này là Tân Du, bạn thơ ấu của Đại Kiều.” Sau đó lại chỉ hướng Tống Xán nói với Tân Du, “Tân Du, đây là Tống Xán, ngôi sao lớn đó nha.”
Tống Xán cười nói: “Ngôi sao lớn gì chứ, anh đừng chê cười tôi.” Anh ta chủ động vươn tay, lập lại một lần, “Chào anh.”
“Hân hạnh gặp được anh.” Tân Du bắt tay anh ta.
Nhìn thấy người thật ở khoảng cách gần, anh có cảm tưởng là: Người thật so với ảnh chụp trên mạng vẫn là có chênh lệch.
Tống Xán cười nói: “Cho nên ba người các anh đã quen nhau từ nhỏ?” Anh ta nghe nói Hách Cao Hứng và Kiều Bình Nhất cũng là bạn thơ ấu.
Hách Cao Hứng nói: “Không phải, tôi và Tân Du khi còn nhỏ không có quen nhau.” Trong thời gian đại học, có khi Tân Du sẽ đến trường bọn họ tìm Kiều Bình Nhất, lúc ấy hắn thường chơi với Kiều Bình Nhất, do vậy mới quen biết Tân Du.
Tống Xán cười nói: “À, hồi trước có nghe nói hồi nhỏ Kiều tổng sống ở Thương Thủy.
Vậy anh Tân đây hẳn là người Thương Thủy.”
Tân Du gật đầu, “Đúng vậy.”
Kiều Bình Nhất lôi kéo Tân Du, “Ngồi đi, đứng làm gì chứ.”
Bốn người ngồi xuống nói chuyện, thấy Tân Du chỉ uống nước, Tống Xán rất kinh ngạc, Có người tới quán bar lại chỉ uống nước thôi sao? Anh ta hơi tò mò, “Anh Tân không uống rượu sao?”
Kiều Bình Nhất nói: “Cậu ấy không uống được.” Cùng lúc, Tân Du nói: “Có thể uống một chút.”
“…”
Tân Du bổ sung: “Tôi bị dị ứng cồn, nên tốt nhất là không uống.”
“Đúng vậy… Há há…” Hách Cao Hứng lại nhớ đến vụ lùm xùm của họ, nhịn không được cười phá lên, bị Kiều Bình Nhất trừng mắt hắn cũng không thể nghẹn lại, dù sao chính là cảm thấy quá buồn cười.
Tống Xán thấy hắn cười, có hơi khó hiểu.
Kiều Bình Nhất sửa cho đúng: “Cậu ấy bị dị ứng rất nghiêm trọng, không phải có thể uống một chút, là một chút cũng không thể uống.”
“…” Tân Du thò vào sát Kiều Bình Nhất, thấp giọng nói, “Nhất Nhất, mày định bóp méo sự thật à.”
“Hừ, ý của mày là mày muốn uống rượu?”
“Đương nhiên không phải.”
“À, vậy chính là không uống.
Tao nói sai chỗ nào?”
“…”
“Ha ha…” Hách Cao Hứng cười lớn hơn nữa.
“…” Tống Xán cảm thấy trong mấy người này, chỉ có anh ta là dư thừa.
Tống Xán bất đắc dĩ nhìn về phía sân khấu, nhìn một lúc có hơi hưng phấn, “Tôi lên hát được không nhỉ?”
Lực chú ý của mọi người cuối cùng bị kéo về.
Hách Cao Hứng vội nói: “Đừng, tôi sợ cậu bị người ta lao vào ôm ngã trên sân khấu.”
Tống Xán rất tiếc nuối, “Haiz, tôi còn rất nhớ những ngày ca hát ở đây.”
Tân Du nói: “Đáng tiếc tôi ít khi tới đây, không có cơ hội gặp được anh.”
“Cậu ta cũng chẳng hát ở đây được mấy lần.” Kiều Bình Nhất nói, “Tống Xán à, nếu cậu muốn hoài niệm thì có thể đi hát karaoke, hú thêm nhiều người chút, không khí cũng sẽ náo nhiệt y như ở đây.”
“…” Tống Xán bị hắn nghẹn đến câm nín.
Hách Cao Hứng vẫn tràn trề vui sướng, Cái miệng Kiều Bình Nhất đúng là ghê gớm nha, tốt xấu gì cũng từng theo đuổi người ta, bây giờ coi trọng người mới, liền bắt đầu đá xéo người xưa.
Tống Xán tỏ ra rộng rãi, nói: “Cũng đúng.
Để sau có rảnh thì đi.” Lại hỏi Tân Du, “Anh Tân thích ca hát không?”
Tân Du nói: “Anh gọi tôi là Tân Du là được.
Tôi không biết hát.” Anh cười nói, “Lúc còn nhỏ, khi học tiết âm nhạc, tôi chỉ có thể miễn cưỡng đạt đủ điểm, nếu đi hát karaoke, tôi chỉ có thể lắc lục lạc đệm cho mọi người thôi.”
Kiều Bình Nhất lại tiếp tục phát huy, hắn cười to nói: “Cậu ấy hát hả? Ha ha… Khi còn nhỏ học thổi harmonica, cả đô rê mi fa sol la si cậu ấy cũng không thổi được… Phí phạm cái kèn đắt tiền mà ba cậu ta mua cho…”
Nói cứ như mình là thằng ngốc vậy, Tân Du biện minh: “Ca hát đâu có giống chơi nhạc cụ.
Tôi cũng hát được vài câu trong mấy ca khúc thịnh hành…”
“Đúng vậy, bài hát nổi đình đám cỡ nào thì mày cũng chỉ có thể hát được vài câu phần điệp khúc thôi, mày hát được bài nào hoàn chỉnh chưa? À, có, khi còn nhỏ mày hát nhạc thiếu nhi cũng hay lắm đó.”
“…”
Hách Cao Hứng cười đến chụp đùi miết.
Tối nay khi đi tắm, hắn sẽ kinh ngạc phát hiện đùi mình xanh lè bầm tím.
Tống Xán đúng lúc chen vào đề tài, “Tôi thì ngược lại, ngoại trừ có một chút khả năng về âm nhạc, tôi hoàn toàn không biết làm gì khác.”
“Không, anh rất giỏi đó, tìm được niềm đam mê của riêng mình, lại còn có thể làm được rất tốt.” Tân Du nói, “Rất nhiều người suốt cuộc đời cũng không biết rốt cuộc mình thích cái gì và giỏi về cái gì.”
Tống Xán cười nói: “Tôi thật sự rất thích ca hát, cho nên trước kia khi đi hát ở quán bar, dù sống chật vật tôi cũng không cảm thấy khổ.”
Tân Du gật đầu, lại lập lại: “Cho nên anh thật sự rất giỏi.”
Hách Cao Hứng thấy bọn họ hình như nói chuyện rất hợp nhau, cảm thấy hơi bất ngờ.
Quay đầu qua xem Kiều Bình Nhất, chỉ thấy bình rượu trước mặt Kiều Bình Nhất đã gần thấy đáy, tốc độ uống đúng là nhanh nha.
Hắn ngắt lời Tân Du và Tống Xán, “Tân Du, cậu coi chừng Đại Kiều kìa, đừng để cậu ta uống quá mức.”
Cách xưng hô ‘Đại Kiều’ này là cách gọi đặc biệt của bạn bè thời đại học dành