Tại sân bay quốc tế.
Hoắc Duệ Thần bế Diệp Hoắc Ảnh Quân ra khỏi cửa soát, cả hai hiên ngang đi qua dòng người tấp nập kia! Phía sau, vệ sĩ nối đuôi theo cùng với ba chiếc vali.
Diệp Hoắc Ảnh Quân kéo nhẹ chiếc kính râm, để lộ đôi mắt màu xám, nhìn người xung quanh mình, sau đó nhỏ giọng hỏi Hoắc Duệ Thần:
_ Papa, mẹ Vy Vy không đến đón chúng ta sao?
_ Chúng ta trốn về, nói với mẹ Vy Vy là chúng ta chết chắc đấy!
_ Vậy khi nào con mới được gặp mẹ Vy Vy?
_ Nhanh thôi! Anh hai, em bên này!
Hoắc Duệ Thần vẫy tay về hướng Hoắc Vũ, vui vẻ chạy đến cạnh anh.
Hoắc Vũ chăm chú nhìn Diệp Hoắc Ảnh Quân, đúng là giống anh từ chân mày đến đôi mắt, cả gương mặt lúc nhỏ này của cậu cũng giống anh hồi đó!
Hoắc Duệ Thần thở dài, quay sang nhìn Diệp Hoắc Ảnh Quân, nhỏ giọng nói:
_ Bảo Bảo, đây là anh hai của papa, sau này con muốn gọi là ba hay là ba gì cũng được!
_ Có khác nhau sao papa?
_ Không khác, nhưng con chỉ được gọi khi không có mẹ Vy Vy, không là mẹ Vy Vy đánh tét mông con đấy!
Diệp Hoắc Ảnh Quân đưa tay muốn Hoắc Vũ bế, anh vô thức đưa tay ra, cảm giác được ôm chính con của mình, anh cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Tuy biết đến sự tồn tại của Diệp Hoắc Ảnh Quân quá muộn, nhưng đối với Hoắc Vũ, đã là mãn nguyện rồi!
Hoắc Duệ Thần mỉm cười, nhìn hình ảnh trước mắt, nếu không biết trước, anh ta còn tưởng Hoắc Vũ muốn có con đến nổi nhận nuôi đấy!
Hoắc Vũ nhìn sang Hoắc Duệ Thần, nhướn mày nói:
_ Về thôi!
_ Đợi đã, Điệp Mộng sắp đến rồi!
_ Là ai?
_ Là quản lý của mẹ Vy Vy đấy ba!
Diệp Hoắc Ảnh Quân bất ngờ lên tiếng, tiếng ba trong lời nói của cậu khiến Hoắc Vũ càng muốn cưng chiều cậu.
Anh mỉm cười tươi, dịu dàng hỏi tiếp:
_ Bảo Bảo, con biết ba ruột của con là ai không?
_ Dạ không biết.
Mẹ Vy Vy thường nói, ba con là người tệ bạc, không xứng ở với mẹ con con.
Ba Duệ Thần thì nói khác, nói ba con là người rất giàu, rất tốt và rất yêu thương mẹ con.
Con muốn gặp ba một lần.
Hoắc Vũ đen mặt, rốt cuộc hai con người Diệp Mộng Vy và Hoắc Duệ Thần đã gieo rắc cái gì vào đầu của thằng nhóc ba tuổi này thế? Một bên nói xấu một bên nói tốt, vậy nó sẽ nghĩ ba nó thế nào đây?
Hoắc Vũ thở dài, tạm thời gác chuyện này sang một bên, được ôm con trong vòng tay đã là quá hạnh phúc rồi! Chỉ còn chờ ngày rước vợ và con cùng về là xong.
_ Tôi đến rồi đây! Duệ Thần, anh mau đưa Bảo Bảo về đi, để phóng viên chụp được sẽ không hay đâu!
_ Để thằng bé ở chỗ anh tôi được không?
_ Anh điên sao? Để thằng bé lên báo, chị Vy Vy sẽ tha cho anh không? Đưa về trước, mai đến nói chị Vy Vy, không là mười cái mạng anh cũng không gánh được tội.
Diệp Hoắc Ảnh Quân lắc lắc đầu, quay lại ôm chặt lấy Hoắc Vũ, lớn tiếng nói:
_ Không muốn, con không muốn xa ba của con.
Cả ba đều kinh ngạc, Hoắc Duệ Thần và Điệp Mộng nhìn nhau khó hiểu, riêng Hoắc Vũ lại đứng hình mất vài giây.
Điệp Mộng luống cuống sợ hãi, nhìn Hoắc Duệ Thần cầu cứu:
_ Duệ Thần, thằng bé giở chứng gì thế? Bây giờ lại nói cái gì vậy? Anh mau nghĩ cách đi, tôi đi lâu quá sẽ không hay đâu!
_ Bảo Bảo, con ngoan nào, đi với papa về thôi, mẹ Vy Vy đến là đánh chết chúng ta đấy!
_ Không, ba con không nên rời xa mà, có đúng không?
_ Nhưng sao con biết đây là ba của con?
Diệp Hoắc Ảnh Quân chỉ tay vào cái bớt phía sau gáy Hoắc Vũ, cái bớt hình đám mây màu đỏ đó, cậu từng nghe Diệp Mộng Vy nói lại.
Diệp Hoắc Ảnh Quân còn chỉ vào đôi mắt màu xám của anh, sau đó nhỏ giọng ngây thơ nói:
_ Đây ạ! Mẹ Vy Vy nói cái bớt hình đám mây và đôi mắt màu xám, người mà mẹ không bao giờ quên được! Con còn từng nghe mẹ ngủ mơ thấy gì đó, nói là "Vũ, anh là tên khốn nạn".
Còn nhắc đến một cô gái tên là Đường Nghệ Hân.
Con hỏi mẹ thì mẹ nói là, ba con là người đặc biệt, ngoài đôi mắt giống ba Duệ Thần thì còn cái bớt hình mây, đây là đặc điểm mẹ không bao giờ muốn quên.
Hoắc Vũ nhếch mép cười, xoa xoa đầu Diệp Hoắc Ảnh Quân, nhỏ giọng nói:
_ Nhưng mẹ con không muốn gặp ba, phải làm sao đây?
_ Chúng ta bốn người, không đủ để tính cách bày trò với mẹ sao? Ba Duệ Thần, ba mau gọi điện cho mẹ Vy Vy, bảo là ba Vũ biết được sự tồn tại của con, đã đưa con đi rồi, bảo mẹ đến tìm ba Vũ thương lượng đi!
_ Hả? Sao