Diệp Mộng Vy tức giận, hai tay nắm chặt thành quyền, đứng lên cầm lấy túi xách, vừa ra khỏi cửa đã gặp Điệp Mộng về đến, cô ta khó hiểu nhìn Diệp Mộng Vy, vội vàng hỏi:
_ Chị Vy Vy, chị đi đâu vậy?
_ Hoắc thị.
_ Hoắc thị? Chị, em đi nữa!
Điệp Mộng chạy theo sau Diệp Mộng Vy, cho dù đi xa cũng có thể cảm nhận được sát khí lạnh lẽo từ người cô.
Điệp Mộng tuy sợ hãi nhưng vẫn không thể bỏ mặc, để cô một mình đến Hoắc thị.
Điệp Mộng âm thầm nhắn cho Hoắc Duệ Thần một tin, bảo anh ta đến thẳng Hoắc thị, nếu không cơn bão Diệp Mộng Vy này sẽ quét sạch Hoắc thị mất.
...
Diệp Mộng Vy ngang nhiên đi vào Hoắc thị, nhưng cũng không quên ăn mặc kín đáo, không để người khác nhận ra mình.
Điệp Mộng đi cạnh cũng phải bịt kín, nếu tra được cô ta là ai, thì Diệp Mộng Vy cũng sẽ bị lộ.
Bảo vệ muốn ngăn cản hai người lại, nhưng Hoắc Duệ Thần vừa hay đi đến, lót đường cho Diệp Mộng Vy.
Cô cũng thừa biết anh ta sẽ đến, nếu không với bảo vệ của Hoắc thị, cô chưa đến cửa đã bị quăng đi rồi!
Diệp Mộng Vy và Điệp Mộng vào thang máy, cửa vẫn không đóng lại, cứ như chờ ai đó! Cô thở dài, mất kiên nhẫn lên tiếng:
_ Mau vào đây, tôi mất kiên nhẫn với anh rồi đấy!
_ Hi Vy Vy, lâu rồi không gặp!
_ Chưa đến năm ngày, lâu cái đầu anh đấy!
Hoắc Duệ Thần cười trừ, sau đó đi vào ấn vào tầng cao nhất, rồi nhẹ nhàng quay người nhìn Diệp Mộng Vy, lên tiếng giải thích:
_ Vy Vy, tất cả cũng không phải là lỗi của tôi.
Bây giờ chị nghĩ đi, chính chị cũng không thể quên được anh tôi, vậy tại sao lại bắt thằng bé không được nhận lại ba? Thằng bé vừa gặp anh tôi là đã nhận ra được, nhờ hai đặc điểm mà chị từng nói.
_ Vậy là do tôi sao?
_ Không, do con chị quá thông minh, không phải do chị.
Nói uy tín luôn, Bảo Bảo quá thông minh.
Diệp Mộng Vy hít thở sâu, suy nghĩ một chút thì thấy cũng rất có lí.
Nhưng cô âm thầm rời đi khi mang thai, cộng với cái lí do cô chia tay Hoắc Vũ, anh cho dù không hận cũng rất buồn và đau.
Diệp Mộng Vy tỏ ra áy náy một chút, nhưng rất nhanh đã thay đổi sắc mặt, vung chân đá mạnh Hoắc Duệ Thần, lạnh lùng lên tiếng:
_ A...đau...
_ Con tôi tôi lo được, không có ba nó vẫn còn mẹ.
Bốn năm tôi lo được, tại sao phải nhận ba mới sống được? Con tôi, tôi không cho phép ai đưa nó đi!
Ting.
Thang máy vừa mở ra, Diệp Mộng Vy nhướn mày nhìn Hoắc Duệ Thần, nhỏ giọng nói:
_ Dẫn đường.
_ Được, đi...!đi lối này!
Hoắc Duệ Thần run rẩy dẫn đường, Điệp Mộng bên cạnh không dám lên tiếng nói giúp anh ta, sợ chính mình cũng bị vạ lây.
Cả ba đến trước cửa văn phòng chủ tịch, Diệp Mộng Vy đưa tay gõ cửa, bên trong không có động tĩnh nào, khiến cô lo lắng đập mạnh cửa, lớn tiếng gọi:
_ Hoắc Vũ, anh mau ra đây cho tôi! Hoắc Vũ...!
Lục Đình Thái vừa hay đi đến, nhìn ba người trước mắt mà mỉm cười, cúi người chào Hoắc Duệ Thần rồi lên tiếng hỏi:
_ Tiểu thiếu gia, anh tìm Hoắc tổng sao?
_ Anh hai tôi đâu rồi?
_ Ở sân thượng đấy!
Diệp Mộng Vy tức giận đến sắp khóc luôn rồi, cảm giác bảo bối trong tay bị chia sẻ với tình cũ, cô thật sự không chịu được! Hoắc Duệ Thần nhanh chân đi lên sân thượng, cô cũng chạy vội theo, khiến Lục Đình Thái chẳng hiểu chuyện gì!
Cửa sân thượng vừa mở ra, Diệp Mộng Vy đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Diệp Hoắc Ảnh Quân.
Vừa nhìn thấy cậu, cô đã lớn tiếng gọi:
_ Bảo Bảo, mau qua đây!
_ Mẹ Vy Vy.
Diệp Mộng Vy ôm chầm lấy Diệp Hoắc Ảnh Quân, nhất thời cảm nhận được hơi thở quen thuộc của Hoắc Vũ.
Cô không để tâm đến, xoa xoa đầu cậu trách móc:
_ Bảo Bảo, sao con lại rời xa ba Duệ Thần, có biết mẹ lo cho con lắm không?
_ Mẹ, con chơi cùng ba mà! Mẹ đừng để con và ba xa nhau nữa có được không?
Diệp Mộng Vy kinh ngạc, đúng là gia đình trọn vẹn, có cả ba lẫn mẹ con cái