_ Bà chủ, Diệp Mộng Vy quay về rồi!
_ Tôi biết, chỉ cần cô ta không làm phiền Hoắc Vũ, chúng ta cũng không cần tốn sức ra tay với cô ta.
Quản gia gật đầu, quay người định rời đi, như nhớ ra chuyện gì đó, bất ngờ lên tiếng:
_ Bà chủ, tiểu thiếu gia bốn năm ở Mỹ đều ở cùng Diệp Mộng Vy, hôm nay cũng về rồi!
_ Cái gì? Làm phiền Hoắc Vũ thì đã đành, bây giờ còn muốn quyến rũ con trai út của tôi? Tiếp tục quan sát cô ta, có gì thì báo cho tôi.
_ Sao thế mẹ? Ai lại chọc giận mẹ rồi?
_ Thần Thần, con về khi nào vậy? Sao không nói mẹ ra đón?
Hoắc Duệ Thần đi vào, lạnh lùng liếc nhìn quản gia một cái rồi ngồi xuống ghế cạnh bên.
Anh ta mỉm cười, giọng nói rất chi là "tôn kính", từ từ vang lên:
_ Mẹ, bốn năm con ở Mỹ, đã bao giờ mẹ gọi điện hỏi thăm con chưa? Đợi khi con về, mẹ liền bảo không gọi cho mẹ ra đón.
Mâu thuẫn quá đó!
_ Tiểu thiếu gia, bà chủ còn nhiều việc, thời gian nghỉ ngơi còn không có nữa!
_ Bỏ đi, con về lấy chút đồ rồi sang nhà anh hai ở.
Lâm Chi Ái thấy Hoắc Duệ Thần vừa về liền không muốn ở lại, bà ta không cam tâm, đành lên tiếng khuyên nhủ:
_ Thần Thần, con ở lại với mẹ đi, anh con không ở đây, đến con cũng muốn bỏ mặc mẹ sao?
_ Ở đây ràng buộc như vậy, con sống không nổi.
_ Nhưng mà...!Thần Thần...
Hoắc Duệ Thần đi thẳng lên lầu, chẳng thèm để tâm đến Lâm Chi Ái đang gào thét gọi tên anh ta.
Quản gia thấy vậy liền đi đến an ủi, tay không an phận mà ôm lấy Lâm Chi Ái, dịu dàng nói:
_ Ái Ái, em đừng buồn mà, còn anh vẫn luôn bên cạnh em, yên tâm!
_ Nhưng con em lại không muốn ở cạnh em, có phải em không phải người mẹ tốt không?
_ Không phải, em là người mẹ tốt, chỉ là chúng nó chưa hiểu chuyện em đã làm thôi!
Hoắc Duệ Thần đứng trên lầu nhìn xuống, cảnh tượng kinh tởm trước mắt khiến anh ta muốn buồn nôn.
Tay liên tục chụp lại hình ảnh đẹp đẽ này, còn không quên ấn gửi cho Hoắc Vũ.
Hoắc Duệ Thần lấy xong đồ liền mạnh chân đi xuống lầu, như báo cho người bên dưới biết là mình đang chuẩn bị xuất hiện.
Quản gia nhanh chóng đứng lên, cúi người rồi đi vào bếp.
Hoắc Duệ Thần nhếch mép cười khinh bỉ, nhìn sang Lâm Chi Ái, lạnh lùng để lại một câu rồi đi mất:
_ Mẹ, con đi đây, mấy hôm nữa rất bận, không phải chuyện quan trọng thì đừng tìm con.
_ Không ở lại ăn tối sao?
_ Không cần, con có hẹn với Nguyệt Nhi rồi!
Hoắc Duệ Thần đi nhanh ra khỏi cửa, rẽ phải rồi mất hút sau đám trúc rậm rạp.
Nhà lớn Hoắc gia rất phức tạp, nếu không phải người sống ở đây, thì đi một lúc có thể sẽ bị lạc.
Hoắc gia được xây dựng từ xưa, theo phong cách Trung - Pháp, nên đến nay vẫn giữ được sự đẹp đẽ và bền vững của nó.
...
Lâm Chi Ái tức giận ngồi xuống ghế, tay đập mạnh xuống bàn, lớn tiếng gọi:
_ Quản gia, ra đây!
_ Có chuyện gì sao?
_ Ông mau cho người theo dõi Hoắc Duệ Thần và Liên Dạ Nguyệt, không cho chúng có cơ hội thân mật với nhau.
_ Được, anh làm ngay đây!
Lâm Chi Ái trợn mắt, cả người như bốc lửa, tức đến không thể làm gì! Liên Dạ Nguyệt là con dâu bà ta chọn, nhưng là chọn cho Hoắc Vũ, không phải Hoắc Duệ Thần.
Chỉ khi như vậy, bà ta mới hoàn toàn nắm chặt toàn bộ tài sản Hoắc gia trong tay.
Trước khi ba Hoắc chết do bệnh nặng, Lâm Chi Ái luôn ngày ngày chăm sóc, chỉ muốn hỏi về tấm di chúc ông đã để lại.
Nhưng cho dù có cạy miệng thế nào, ông cũng nhất quyết im lặng cho đến chết.
Chỉ khi có được sự giúp sức của Liên thị, và cài Liên Dạ Nguyệt bên cạnh Hoắc Vũ, bà ta mới có cơ hội tìm ra tin tức của di chúc.
Ngoài ra, bà ta còn giữ một vài thứ hay ho, để uy hiếp Hoắc Vũ và Hoắc Duệ Thần, để có thể ngoan ngoãn nghe lời bà ta.
...
Hoắc Duệ Thần đến Liên gia, Liên Dạ Nguyệt đã đứng chờ sẵn.
Cô ta vô tình nhìn ra sau xe, sau đó vui vẻ lên xe, cài dây an toàn rồi xe bắt đầu chạy.
Liên Dạ Nguyệt nhìn