Edit: Hoa Tuyết
Ngày tiêm phòng không nghi ngờ gì chính là ngày Từ Nhất chịu khổ.
Mỗi lần Từ Vọng đưa Từ Nhất đi tiêm phòng đều rất rối rắm, đau lòng con bị tiêm, nhưng lại cảm thấy
con khóc thảm thiết thật buồn cười.
Từ Nhất hoàn toàn không hề biết chuyện gì sắp xảy ra, bị Lục Bá An bế lên xe, có lẽ vì được ngồi xe
nên cậu bé vui vẻ vỗ tay, cười hớn hở.
Từ Vọng không kiềm lòng được nhéo nhéo gương mặt nhỏ của bé,
con trai ngốc, lát nữa có đứa khóc nhè nè.
Trong bệnh viện người đến người đi, bọn họ vừa vào thì đã thấy có mấy bé cưng đáng thương đang gào
khóc, được người lớn dùng bông gòn đè lên chỗ tiêm trên cánh tay béo mập.
Từ Nhất ngạc nhiên nhìn
mấy bạn nhỏ tầm tuổi mình được mẹ bế đi ngang, cuối cùng cũng bắt đầu thấy bất an, đưa tay chỉ ra
cửa kêu lên ‘a a’.
Từ Vọng vội bế lấy Từ Nhất trong lòng Lục Bá An, dịu dàng dỗ dành: “Cục cưng ngoan nha, chúng ta
chỉ tới đây để chơi thôi, không có tiêm đâu.”
Từ Nhất không hiểu mẹ đang nói xạo điều gì, cũng không biết sắp gặp phải chuyện gì, chỉ cảm thấy
xung quanh hơi đáng sợ, cánh tay nhỏ bé ôm ghì lấy cổ mẹ.
Lục Bá An không phải lần đầu đến mấy chỗ này, chỉ cảm thấy tiếng khóc của mấy đứa nhỏ làm người
khác thật đau đầu, không khỏi nhíu mày, vừa lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, vừa dẫn Từ Vọng đi về
một phía khác.
Trên thế giới, con đường của những người có tiền đều rất nhanh và tiện, ba người họ ngồi chờ trong
một phòng bệnh yên tĩnh, không lâu sau thì một chị bác sĩ dịu dàng đi tới, Từ Nhất ngồi trong lòng
mẹ, mờ mịt nhìn cái người xa lạ này.
Từ Vọng nhẹ nhàng cởi áo khoác cho con trai, để lộ cánh tay tròn trịa trắng nõn của bé ra.
“Cục cưng thật ngoan chút nữa cũng không đau đâu.” Chị bác sĩ tít mắt cười, giọng nói dịu nhẹ.
Từ
Nhất ngơ ngẩn nhìn chị bác sĩ dịu dàng cắm vật gì đó vào tay mình, ban đầu cậu bé sửng sốt một lúc,
sau khi cây kim được rút ra, cậu bé mới khóc oà lên.
Từ Vọng vừa đau lòng vừa buồn cười, bế con trai lên dỗ: “Cục cưng không đau, cục cưng không đau! Đã
tiêm xong rồi, mẹ đưa con ra xe về nhé.”
Từ Nhất không hiểu mẹ mình đang nói gì, chỉ thấy vô cùng ấm ức, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Nhưng Lục Bá An hoàn toàn không hiểu nỗi đau của con trai, nét mặt không thay đổi cũng không có bất
cứ phản ứng nào, thấy đã xong chuyện thì bèn cảm ơn bác sĩ, rồi dẫn vợ con ra khỏi phòng bệnh.
Từ
Nhất khóc một lúc mới dần dần nín khóc, nhưng cứ như bị mất hết sức, ngoan ngoãn nằm im trên đầu
vai mẹ.
“Đáng lý ra em phải chụp lại, ôi chao.” Từ Vọng rất hối hận, vừa đi vừa nói với Lục Bá An: “Lần sau
anh nhất định phải nhắc em đấy.”
Đang đi thì Lục Bá An bỗng nhiên dừng lại, cô đứng sau anh, nghe thấy một giọng nói trong rõ: “Chào
cậu, Lục Bá An, không ngờ lại gặp cậu ở đây.”
Lúc này Từ Vọng mới thấy trước mặt Lục Bá An là một người đàn ông