Edit: Hoa Tuyết
Lục Bá An chọt đầu cô một cái rồi buông cô ra: “Từ Vọng, lúc em im miệng mới là lúc đáng yêu nhất.”
Anh chọt không nhẹ, đầu của cô hơi ngửa ra sau, cô choáng váng lắc lắc đầu, không nhịn được oán
giận: “Anh chọt em mất trí nữa thì làm sao đây?” Ngoài miệng oán trách nhưng trong lòng vui vẻ, lời
anh bỏ bốn lên năm thì không phải là có ý khen cô đáng yêu sao?
[Thì ra Lục Bá An cũng biết buồn phiền.]
Từ Vọng viết vào cuốn sổ nhỏ, nếu không nhờ cái ôm của cô chữa khỏi thì anh biết làm sao nhỉ.
Sau
khi viết xong câu này, cô lo lắng bỏ cây viết xuống.
Cô vẫn cho rằng Lục Bá An ngoài tức giận ra, thì không còn tâm trạng nào khác nữa, không cười cũng
không buồn.
Người đàn ông mặc áo blu trắng kia là ai nhỉ? Anh ta nói Lục Bá An hận anh ta, Lục Bá An mà lại
lãng phí thời gian của mình để hận một người sao?
Cô biết trước những câu hỏi này sẽ không được giải đáp.
Lục Bá An Lại trở về với vẻ mặt lạnh lùng
cao ngạo, anh không nói thì mãi mãi cô cũng sẽ không biết.
Lâm Thư nói rất muốn đến thăm cô nhưng vẫn chưa thể phân thân.
Cô ấy mở một cửa hàng quần áo nên
gần đây rất bận.
Còn Từ Vọng thì ngày ngày ngoài vẽ vời và trêu chọc con trai cưng ra thì không còn
chuyện gì khác để làm.
Ngày trước cô bận rộn luôn tay luôn chân, chuyện gì cũng phải tự làm, giặt quần áo, nấu nướng, vẽ
vời, chăm con, ‘vèo’ một cái là hết ngày.
Bây giờ thì hoàn toàn khác, gả vào nhà giàu, ở nhà có cô
giúp việc, ra ngoài có tài xế, ăn mặc ở có người lo sẵn hết, cô và Từ Nhất đều đã mập lên.
Sáng nay thức dậy, khi mặc quần áo thì phát hiện suýt chút nữa kéo khóa không lên, cô bắt đầu cảm
thấy có nguy cơ lớn, không thể tiếp tục sống cuộc sống của heo thế này được nữa.
Khi ăn sáng cùng Lục Bá An, cô tuyên bố: “Em muốn đi tập gym.”
Lục Bá An không có phản ứng gì: “Máy chạy bộ ở nhà trông ra làm sao em còn không biết nữa kìa.”
Cô bĩu môi: “Tại ở nhà không có không khí.
Em muốn đến phòng tập gym cơ.”
Lục Bá An gật đầu: “Đối với người không có tính tự giác như em thì bầu không khí đúng là tương đối
quan trọng.”
“Hừ!” Cô quay đầu chỗ khác không thèm nhìn anh giễu cợt nữa.
Sau khi đưa ra quyết định, Từ Vọng lập tức hành động.
Cô đã từng làm việc ở Cảnh Thị một thời gian
ngắn, vẫn còn liên lạc với đồng nghiệp bạn học trước kia, một mình thì quá chán, nên cô hẹn với
Ninh Vi – một đàn chị có thời gian tự do giống cô đi tập cùng.
Ninh Vi cũng là người Xuân Thành, Từ Vọng gặp cô ấy ở cậu lạc bộ trường đại học, vì tình cách cả
hai hợp nhau nên chơi chung.
Trước kia cô đến Cảnh Thị làm việc cũng là vì cô ấy nhiệt tình lôi
kéo.
Ninh Vi đã kết hôn, chồng cô ấy là một phú nhị đại đích thực, nên cô ấy chẳng cần lo chuyện
cơm áo, mở một cửa hàng cho vui, sau đó ngày ngày dạo phố mua sắm uống trà, cuộc sống vô cùng nhàn
nhã.
Nghe Từ Vọng rủ rê, cô ấy sảng khoái nhận lời, còn nói phòng tập gym rất ồn ào, chi bằng đi tập
yoga, cô ấy sẽ dẫn cô đến một chỗ tốt.
Từ sau khi sinh Từ Nhất, đã lâu Từ Vọng không được ra ngoài, cho nên cô lập tức đưa ra một quyết
định nhẫn tâm, bỏ cục cưng béo ở nhà để ra ngoài một mình.
Trước khi rời đi, cô hôn lên khuôn mặt mũm mĩm của Từ Nhất và nói nghiêm túc: “Cục cưng à, mẹ không
cố ý bỏ rơi con đâu.
Con còn nhỏ, không hiểu được nỗi khổ của mẹ.
Con càng mập thì càng được yêu
thích, nhưng mẹ thì không.
Mập lên mặc váy xấu lắm, như thế thì không phải là một người mẹ xinh
đẹp, mẹ không thể để chuyện này xảy ra với con, con phải có một chị mẹ xinh đẹp!”
Từ Vọng lại in vài nụ hôn tình yêu kèm nước bọt lên mặt Từ Nhất, sau đó ăn diện tí xíu rồi trốn ra
ngoài.
Ninh Vi đưa Từ Vọng đến một câu lạc bộ cao cấp nằm bên hồ, môi trường rất đẹp và yên tĩnh, ngoài
việc tập yoga, còn có thể tận hưởng việc chăm sóc cơ thể.
Ninh Vi thường đến đây, đã đặt lịch trước
một liệu trình mát xa tinh dầu.
Từ Vọng đã lâu không vận động nên tay chân cứng ngắt, được mát xa
thoải mái vô cùng.
“Vọng Vọng, em làm gì mà kết hôn một cách im hơi lặng tiếng, rồi trở lại Cảnh Thị mà cũng không nói
chị biết nữa vậy.”
Từ Vọng cười ha ha: “Kể ra dài lắm, gần đây em gặp rất nhiều chuyện.” Cô còn không biết mình trở
lại khi nào, cô tỉnh dậy thì đã ở đây rồi.
Cô kể sơ những chuyện đã xảy ra gần đây.
Ninh Vi nghe đến nhập tâm: “Em mất trí thật sao? Em không
nhớ mình đã kết hôn thế nào luôn à?” Cô gật đầu, cũng biết những chuyện này rất vi diệu, vừa tỉnh
lại thì đã trở thành phụ nữ đã có chồng rồi.
Hai người nói từ những chuyện gần đây đến chuyện trời Nam biển Bắc.
Đang tám hăng say thì người
quản lý câu lạc bộ gõ cửa bước vào: “Cô Ninh, cô Từ, rất xin lỗi, tôi có thể mời hai cô đến một
phòng khác không? Toàn bộ chi phí hôn nay đều được miễn.
Phòng này ban đầu đã được một khách đặt
trước, lúc cô ấy tạm hủy chúng tôi mới tiếp nhận lịch hẹn của hai cô.
Nhưng bây giờ khách đó lại
đến và nói rõ muốn phòng này.
Cho nên tôi đến để thương lượng với hai người, có thể nhường lại cho
cô ấy được không ạ.
“
Ninh Vi bên ngoài xinh đẹp, bên trong hiền hòa, dùng ánh mắt để hỏi ý Từ Vọng.
Từ Vọng cũng không
phải là người thích so đo, nên nhanh chóng đồng ý.
Khi hai người ra khỏi phòng thì chạm mặt một người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc sang trọng, mặt hếch lên
trời, nhìn có vẻ sang mà lại không sang.
Ninh Vi là con dâu nhà giàu, nên hơi hiểu biết về người
này.
Sau khi vào một phòng khác, cô ấy bèn nói nhỏ với Từ Vọng: “Em có biết người phụ nữ đó là ai
không?”
“Ai?” Từ Vọng không quan tâm, với tay lấy món bánh ngọt xinh đẹp trên bàn.
“Em có nghe về nhà họ Lục chưa? Cô ấy là tình nhân của Lục Văn Nghiêm.” Ninh Vi thì thầm bên tai Từ
Vọng: “Chả trách cô ta cao ngạo như vậy.”
Từ Vọng cắn một miếng bánh, thầm nghĩ cái tên này nghe thật quen: “Lục Văn Nghiêm là ai?”
Đến khi cô nhớ ra, thì lập tức bị nghẹn miếng bánh trong cổ họng.
Lục Văn Nghiêm, đó không phải là
chú của Lục Bá An sao?
Cô nhớ lúc ở nhà cổ cô có gặp một người đàn ông trung niên, tốt bụng hòa nhã, bế Từ Nhất trêu chọc,
bảo thằng bé gọi ông là ông nội.
Ông ta đã khoảng năm mươi nhỉ, nhưng người phụ nữ vừa nãy trông
còn chưa tới