Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomota
Từ Vọng mơ về quá khứ, khi thức dậy, chiếc gối bên cạnh đã hơi lạnh.
Cầm điện thoại lên xem, đã gần
mười giờ, cô lập tức luống cuống rời giường.
Đến khi cô mặc quần áo chỉnh tề đi xuống lầu thì nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ.
Cục cưng Từ Nhất đang nằm trong nôi, nhìn chằm chằm vào một khuôn mặt to lớn xa lạ trước mặt, lông
mày hơi nhíu lại.
Còn Thường Phong thì nhìn cục cưng Từ Nhất không chớp mắt, biểu cảm trên mặt khá
là phức tạp, vừa không dám tin vừa vui mừng, vừa xúc động vừa hoài nghi, vừa khao khát vừa sợ hãi,
cứ vươn tay ra rồi rút lại…
“Bà chủ.” Người giúp việc thấy Từ Vọng đi xuống thì giải thích ngắn gọn về tình huống lúc này: “Cậu
Thường đã tới một lúc, trước khi đi ông chủ đã dặn đừng đánh thức cô.”
Thường Phong nghe thế thì dời mắt khỏi Từ Nhất, vẫn nhìn Từ Vọng với ánh mắt rối rắm đó, rồi chào
hỏi: “Chào buổi sáng, chị dâu.”
Giọng nói chứa đựng sự thê lương, yếu đuối, miễn cưỡng vui vẻ và ức chế không thể kiểm soát được.
Sau khi chào hỏi, anh ta lại hết sức chăm chú nhìn cục cưng Từ Nhất.
“Chào buổi sáng.” Từ Vọng nhiệt tình chào lại, nhưng Thường Phong không không mấy quan tâm, chỉ mải
nhìn cục cưng Từ Nhất, như thể không quan tâm gì đến những chuyện quanh mình.
Đàn ông vừa ly hôn khó tránh khỏi cảm xúc thất thường, Từ Vọng bắt chuyện: “Anh ăn sáng chưa, có
muốn ăn cùng tôi không?”
Thấy anh vô hồn lắc đầu, rõ ràng là không muốn nói chuyện, cô bèn tự đến phòng ăn.
Cô vừa ăn cháo vừa gọi cho Lục Bá An.
“Dậy rồi à?” Anh có vẻ không bận lắm, bắt máy rất nhanh.
Từ Vọng nói: “Người bạn đã ly hôn của anh đang ở đây.
Em nghĩ hình như anh ấy bị đau buồn quá độ,
cảm thấy hơi bất thường.”
Anh ấy cứ nhìn con trai cưng của cô chằm chằm làm cô có cảm giác anh ấy sắp kích động mà bế con cô
bỏ chạy.
Từ Vọng ngậm muỗng đi ra phòng khách, đúng lúc nhìn thấy anh ấy đang nở nụ cười hiền từ
của cha, cô sợ đến mức làm cái muỗng rớt xuống chén.
“Chỉ cần cậu ta không uống rượu thì không cần phải quan tâm đến cậu ta.” Lục Bá An nghe Từ Vọng
miêu tả sinh động dáng vẻ kỳ dị của Thường Phong qua điện thoại, khi thấy đã tới cửa bệnh viện, anh
mới ngắt ngang lời lảm nhảm của cô.
“Bây giờ anh đang ở ngoài, lát nữa sẽ nói chuyện với em sau.”
Nói xong anh cúp máy, rồi bảo tài xế ngồi trong xe chờ, sau đó một mình đi vào bệnh viện.
Khu nội trú của bệnh viện vào buổi sáng vô cùng bận rộn, Tưởng Tại kiểm tra phòng bệnh xong, khi đi
ra thì có một y tá nói với anh ta: “Bác sĩ Tưởng, có người tìm anh.”
“Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn.” Anh ta tươi cười ấm áp, lịch sự nói cảm ơn, sau đó thong thả đi về
phía phòng làm việc.
“Bác sĩ Tưởng, anh trở lại rồi à.”
“Đúng vậy, vừa mới kiểm tra phòng bệnh xong.”
Anh ta nói vài câu với đồng nghiệp cùng phòng, chứ không vội đi gặp người chờ bên trong.
Một lát
sau, người nọ từ bên trong đi ra, nét mặt lạnh như băng.
“Năm phút.”
Khi đi ngang qua anh ta, Lục Bá An chỉ dừng lại một thoáng, nói xong thì bước ra ngoài ngay.
Tưởng
Tại chào đồng nghiệp một tiếng rồi ra theo, vừa xoay người đi thì đáy mắt lập tức hiện lên vẻ u ám.
Ở vườn hoa dưới lầu khu nội trú, rất đông người thân đưa bệnh nhân ra hít thở không khí trong lành.
“Hôm qua tôi vừa gặp cô ấy thì sáng hôm nay cậu đã tìm đến, không ngờ cậu lại để tâm đến cô ấy như
thế.” Khi hai người dừng bước, Tưởng Tại mỉm cười lên tiếng trước.
“Nếu mấy người muốn sống an ổn đến già thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Bà ấy đã chết, không thể có tuổi già yên ổn.” Tưởng Tại vẫn tươi cười: “Nghe thấy tin này chắc cậu
vui lắm phải không?”
“Vui? Mấy người đề cao bản thân mình quá rồi.” Lục Bá An lạnh lùng đến mức cả mỉa mai cũng không
muốn bố thí.
Khi Từ Vọng ăn sáng xong, Thường Phong vẫn duy trì tư thế cũ không nhúc nhích.
Cô đến gần, nghe
thấy anh ấy tự lẩm bẩm: “Đáng lý ra mình cũng có thể có một bé cưng đáng yêu thế này.”
Trong đầu Từ Vọng lập tức vang lên một hồi chuông cảnh báo, vội bước tới bế cục cưng béo mập của
mình từ trong nôi ra.
Thường Phong hơi sửng sốt, sau đó hiểu được nên giải thích: “Chị dâu, chị
đừng hiểu lầm, tôi chị cảm thán một chút thôi mà.”
Mặt mày anh ấy tiều tụy, giọng điệu luôn uể oải, Từ Vọng cảm thấy mình phản ứng hơi quá nên ngại
ngùng cười cười: “Tôi chỉ phản xạ theo điều kiện thôi, anh đừng để ý nhé.”
“Không, sao tôi lại để ý chứ.”
Anh ấy nói chuyện nhưng ánh mắt vẫn quyến luyến nhìn Từ Nhất.
Vừa rồi Từ Nhất bị nhìn lâu như thế
cũng không giận, chỉ ngậm ngón tay nhìn chú xa lạ này.
Từ Vọng không nhịn được nói: “Ừm… tôi thấy
anh cứ như thế này cũng không phải là cách, anh có tâm sự gì thì đừng giấu trong lòng, nói ra sẽ dễ
chịu…”
Ý của Từ Vọng vốn là chờ khi nào Lục Bá An trở về thì anh hãy từ từ tâm sự với anh ấy, nhưng Thường
Phong nghe đến đó đã cảm động không chịu được: “Chị dâu, chị thật tốt, không ngờ chúng ta còn chưa
quen biết mà chị đã quan tâm tôi như vậy.
Thậm chí ngay cả tên chị tôi còn chưa biết…”
Cô không ngờ mình chỉ thuận miệng an ủi một câu mà lại rước thêm việc vào người.
Thường Phong mang chuyện của mình và cô vợ từ lúc quen nhau đến khi tìm hiểu rồi đến lúc yêu nhau,
kể tỉ mỉ đầu đuôi ngọn ngành, thậm chí ngay cả phòng cưới trang trí thế nào cũng không quên tả lại:
“Cô ấy thích Doraemon, tôi liền đặc biệt trang trí một căn phòng đầy Doraemon, thú bông, ghế sofa
và giấy dán tường đều được thiết kế riêng.
Tôi tốt với cô ấy như vậy, cớ sao cô ấy vẫn không thích
tôi? Chúng tôi rõ ràng còn đang trong tuần trăng mật, vậy mà chớp mắt đã ly hôn rồi.”
Từ Vọng cảm thấy mình rất là không lễ phép, nhưng anh ấy nói lâu như vậy mà chỉ lặp đi lặp lại có
mấy câu, làm cô nghe đến buồn ngủ, phải thừa dịp
anh ấy không để ý lặng lẽ ngáp một cái.
Sau đó, anh ấy hỏi: “Chị dâu, chị có thể giúp tôi đi lấy một món đồ về không?”
“Đồ gì?” Vừa rồi cô mất tập trung nên không nghe anh ấy nói gì.
Thường Phong nhờ Từ Vọng đến phòng cưới của anh ấy lấy đồ về, hiện vợ cũ của anh ấy đang ở đó, anh
ấy không dám tới gặp.
Việc này có vẻ không quá khó khăn, để anh ấy không lải nhải nữa, cô bất đắc dĩ đồng ý: “Vậy