Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto
Ngô Trầm là đàn anh thời đại học của Từ Vọng, cũng cùng quen biết ở câu lạc bộ trường, nổi tiếng
đẹp trai trong ngành kiến trúc, toàn trường ai cũng nghe danh anh.
Nói ra cũng còn hơi ngại, năm
xưa anh ấy từng theo đuổi Từ Vọng.
Anh ấy tiếp xúc lâu rồi dần có tình cảm với Từ Vọng, vì hoạt động cùng câu lạc bộ nên thường qua
lại với nhau rồi trở thành bạn bè, không biết đầu hỏng chỗ nào mà đột nhiên có tình cảm với Từ
Vọng.
Khi đó Từ Vọng vẫn chưa thoát khỏi bóng ma tình yêu nên đối mặt với một người tài giỏi đẹp trai như
thế mà vẫn không hề động lòng.
Mấy đứa bạn của cô đều rất muốn chẻ đầu cô ra xem hoặc nhấn đầu bắt
cô đồng ý.
Nhưng cô là người tính tình quái lạ, từ chối Ngô Trầm rất nhiều lần.
Không phải cô không thích Ngô Trầm, mà cô chỉ thích Ngô Trầm như một người bạn, chứ không có tình
cảm nam nữ.
Rõ ràng Ngô Trầm là một người rất tốt, lương thiện, chu đáo, có trách nhiệm và còn rất
vui vẻ, hài hước.
Nhưng nhiều ưu điểm như thế, Từ Vọng vẫn không rung động.
Ngô Trầm từ chỗ Từ Vọng trải nghiệm sự thất vọng chưa từng có, về sau anh ấy xuất ngoại, Từ Vọng và
nhóm bạn đi tiễn, anh ấy đã nói: “Từ Vọng, sau này chúng ta đừng liên lạc nữa, bằng không anh sẽ
chẳng thể từ bỏ.”
Khi đó Từ Vọng rất mất mát, cô cứ thế mất một người bạn tốt, còn cảm thán rằng tình yêu chẳng những
gây tổn thương mà còn rất có hại.
Lục Bá An không thích cô, cô vẫn không quên được, Ngô Trầm thích
cô, cô lại không có cảm giác với anh ấy.
Đây chính là tự chuốc khổ vào thân, theo tình tình chạy
chạy tình tình theo, đáng đời cô tự làm tự chịu.
Cô cứ tưởng rằng cả đời này cũng sẽ không gặp lại Ngô Trầm, ai ngờ thế giới bé nhỏ như vậy, lại gặp
anh ấy qua bạn thân của Lục Bá An.
Trong phòng khách, Thường Phong cùng vợ mình đang tâm sự ngọt ngào, khi khóc khi cười.
Từ Vọng thấy
mà buồn nôn, nên cùng Ngô Trầm ra ban công hóng gió.
“Đàn anh, em cứ tưởng anh ở lại Mỹ luôn không về chứ.” Về sau cô có nghe bạn học nói, Ngô Trầm ở
nước ngoài phát triển rất tốt, làm việc trong một công ty thiết kế kiến trúc nổi tiếng, có thể nói
là tiền đồ tươi sáng.
Ngô Trầm cười: “Trăng sáng phương xa sao tròn bằng ánh trăng quê nhà.
Anh cũng mới vừa về không bao
lâu, còn chưa được nghỉ ngơi, cô em gái khiến người khác không bớt lo của anh chỉ biết gây phiền
phức cho anh.”
“Người trẻ tuổi mà, làm việc bộp chộp, dần dần mới biết thận trọng.” Từ Vọng nói với một giọng điệu
của người từng trải, khiến Ngô Trầm đưa mắt nhìn sang.
Anh ấy cong môi cười: “Em bao lớn mà nói người ta trẻ tuổi.”
Từ Vọng kiêu ngạo ưỡn ngực: “Em đã là mẹ, trưởng thành hơn bọn họ rất nhiều.”
Thường Phong cùng Ngô Diệu thân thiết quấn quýt một lúc, mới nhớ tới chị dâu và anh vợ, bèn ra sân
thượng gọi hai người vào đi ăn, vừa ra thì nhìn thấy hai người họ đang đưa điện thoại ra so bì với
nhau.
Từ Vọng mở album ảnh trong điện thoại ra cho Ngô Trầm nhìn: “Anh xem, đây là con trai em, có đáng
yêu không?”
“Đáng yêu.” Ngô Trầm ganh tị, mở ảnh chụp chung với bạn gái ra: “Đây là bạn gái anh, có xinh đẹp
không?”
“Đẹp.” Trong ảnh là một đại mỹ nhân, lời khen của Từ Vọng nào thật lòng thật dạ, nhưng sau đó cô
lại mở video của cục cưng nhà cô lên khoe: “Con em rất thông minh, mới sáu tháng tuổi đã biết gọi
mẹ.”
Ngô Trầm thấy trong video là một bé trai mũm mĩm trắng trẻo dễ thương đang cười toe toét, còn đáng
yêu hơn mấy em bé được in trên hộp sữa.
Anh ấy không thể không đố kỵ, tiếp tục mở những bức ảnh của
mình và bạn gái cho Từ Vọng xem: “Bạn gái của anh là người Anh lai Trung, mặc dù cô ấy nói tiếng
Trung không giỏi nhưng có thể làm một vài món Trung.”
Từ Vọng thấy cô gái xinh đẹp trong ảnh cao ít nhất cũng phải một mét bảy, đôi chân thon dài, đứng
cạnh Ngô Trầm, trai tài gái sắc vô cùng xứng đôi.
Đặc biệt là hai người còn rúc vào nhau một cách
hạnh phúc, tỏa ra hương vị ngọt ngào của tình yêu, qua ảnh đã có thể ngửi thấy, khiến cô rất ghen
tị.
Cô với Lục Bá An còn chưa từng đi du lịch với nhau lần nào.
“Chị dâu.”
“Anh.”
Mãi đến khi có người đến gọi, cuộc so bì của hai người mới kết thúc.
Thường Phong vì muốn ăn mừng chuyện mình và Ngô Diệu làm lành, nên cố ý mời chị dâu và anh rể đến
một nhà hàng.
Ngày hôm nay thay đổi một trời một vực, buổi sáng còn đang đau khổ ly hôn mà buổi
chiều đã ngọt ngào như keo sơn với vợ.
“Chị dâu, nào, em mời chị một ly.
Nếu không nhờ chị thì bọn em vẫn chưa làm lành nhanh như vậy
đâu.”
Hai người cụng ly, đến khi Từ Vọng ngửa đầu uống cạn, Thường Phong mới nhận ra mình đã phạm phải
một sai lầm: “Nguy rồi, quên mất chị dâu còn con nhỏ không thể uống rượu.
Trở về Lục Bá An chắc
chắn sẽ không tha cho em.”
Từ Vọng phất tay không hề bận tâm: “Không sao đâu, con trai tôi đã bú sữa bình rồi.”
Hôm nay gặp lại người quen cũ, Từ Vọng rất vui vẻ nâng ly mời Ngô Trầm.
Tuy không thể làm người yêu, nhưng bọn họ từng là bạn tốt, anh ấy đã cùng cô vượt qua những năm
tháng khó khăn, cô vẫn luôn rất cảm kích: “Đàn anh, hôm nay gặp lại anh em thật sự rất vui, biết
anh có một cô bạn gái đẹp như vậy em càng vui vẻ hơn.
Hi vọng về sau anh sẽ mãi hạnh phúc.” Bởi vì
Ngô Trầm thật sự là một người rất tốt.
Theo thời gian, từ lâu Ngô Trầm đã không còn thích Từ Vọng nữa, nhưng sự xuất hiện của một cô gái
thế này trong cuộc đời anh là một kỷ niệm khó quên.
Khi đó còn trẻ, có thể vì sự cố chấp muốn mà
không có được nhiều hơn là thích, hôm nay tất cả đều đã qua, cả hai đều rất cởi mở.
Bọn họ mỗi người một chén, cứ uống mà không quan tâm đến chuyện gì.
Thường Phong và Ngô Diệu cố
gắng khuyên can nhưng không có hiệu quả.
Ngô Diệu kéo tay anh trai mình: “Anh, anh uống ít thôi,
anh uống rượu có giỏi đâu.”
Câu này hiển nhiên phản tác dụng, Ngô Trầm trừng mắt với em gái: “Anh uống rất giỏi.”
Thường Phong cầm lấy chai rượu ngăn không cho Từ Vọng rót tiếp: “Chị dâu, chị đừng uống nữa, Lục Bá
An mà biết thì em phải làm sao?”
Từ Vọng đã hơi choáng váng, nghe thấy cái tên này thì trong lòng nổi lửa: “Anh ấy