Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto
Cửa sổ sát sàn rộng lớn mở toang, gió thổi tấm rèm trắng bay bay.
Cơn lạnh thấu xương theo cánh tay đang bị đè lan ra khắp người, Từ Vọng rùng mình, đáy mắt đầy
sương mù: “Lục Bá An, em lạnh quá.”
Giọng nói cô mềm dịu, không còn tràn đầy sức sống như thường ngày, tủi thân nhìn anh.
Ngọn lửa đang cháy khắp người anh lại bị ánh mắt mông lung của cô dập tắt, giận mà không thể phát,
đúng là giày vò.
Anh buông tay cô ra, dùng ngón tay vuốt ve gò má mềm mại mịn màng của cô, như đang khắc chế điều gì
đó, giọng nói trầm thấp: “Anh không tốt với em, còn em thì sao? Đồ lừa đảo.”
Cô bị xoa nhột, quay đầu tránh đi, còn không quên biện minh cho mình: “Em không phải là đồ lừa
đảo.”
“Em không lừa đảo thì là ai.” Câu nói này dường như chứa đựng sự oán trách, vừa phức tạp vừa ẩn ý.
“Mặc kệ đó là ai, dù sao cũng không phải em.” Cô bất mãn cãi lại, hiếm khi kiên quyết như thế.
Đang kiêu ngạo thì anh đột nhiên bế cô từ trên giường lên, cô sợ đến mức lập tức ôm lấy cổ anh, đeo
trên người anh như một con gấu túi: “Em sai rồi,
em sai rồi! Anh đừng ném em ra ngoài!”
Lục Bá An ngoảnh mặt làm ngơ trước lời cầu xin của cô, bế cô đi vào phòng tắm, sau đó ném cô xuống
một cách không hề dịu dàng: “Không tắm thì đừng có lên giường.”
Từ Vọng làm tốt vai trò của một con ma men, đến đứng cũng không thể đứng vững, hai chân vừa chạm
đất đã mềm nhũn, suýt chút nữa đã cắm đầu xuống đất, may mà Lục Bá An kịp thời đỡ lấy đầu cô.
Cô
lại tựa vào người anh như động vật thân mềm.
Anh bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa tay cởi đồ cô.
Từ Vọng nhìn thấy bàn tay to lớn trước ngực mình, bèn
nắm lại không cho nó cử động, rồi ngẩng đầu lên khó hiểu hỏi: “Anh định làm gì?”
“Cởi đồ ra tắm.” Anh nghiêm túc đáp.
Từ Vọng đỏ mặt, nhìn anh với ánh mắt như muốn nói đừng có mà gạt em rồi vô cùng nghiêm túc nói:
“Không, anh đang đùa giỡn lưu manh.”
“Từ Vọng, chúng ta kết hôn rồi.” Anh bình tĩnh nhìn cô.
“Ơ!” Cô nửa hiểu nửa không gật đầu, không biết lại nghĩ gì mà gương mặt vốn đã ửng hồng nay càng đỏ
hơn, vô cùng thẹn thùng nói: “Ông xã, vậy anh tắm giúp em đi, phải dịu dàng đấy nhé.”
Lúc rạng sáng, Từ Vọng thức giấc vì khát.
Cô mở mắt ra, đấu tranh xem nên để mình chết trên giường hay té xỉu giữa đường.
Cuối cùng cô chọn
té xỉu giữa đường, miễn cưỡng chống đỡ cơ thể mệt mỏi và cái đầu đang đau như muốn nứt ra đi xuống
giường uống nước.
Khi đi ngang qua phòng tắm, những hình ảnh rời rạc hiện lên trong tâm trí còn mơ màng.
Cô không có
sức nhớ lại rõ, cổ họng khô đến rát, vẫn là uống nước quan trọng hơn.
Cô tìm thấy một ly nước bên ngoài, mặc kệ nó có uống được hay không, lập tức rót vào miệng.
Uống
được một nửa thì một thước phim xuất hiện trong đầu cô, làm cô sợ đến mức phun hết nước ra.
Trong thước phim đó, cô ngồi trong bồn tắm lớn, Lục Bá An nửa ngồi bên ngoài, dùng khăn bông chà
lưng cho cô, lạnh lùng ra lệnh: “Giơ tay lên.”
Cả người cô đầy bọt xà phòng, hết sức phối hợp giơ cánh tay lên, sau đó kéo tay anh đến trước ngực
mình, nghiêm túc hỏi: “Ông xã, anh xem có phải ngực em lớn hơn rồi không?”
……
Đó chỉ là một giấc mơ, Từ Vọng vừa ho khan vì sặc nước vừa tự an ủi mình.
Cô run rẩy để cái ly
xuống, định lặng lẽ trở về giường thì cửa bỗng mở ra.
Lục Bá An đứng ở cửa, mặt không biểu cảm nhìn cô: “Tỉnh rồi à?”
“Không… chưa tỉnh.” Cô ngập ngừng đáp, chỉ muốn lập tức tìm một cái lỗ trốn đi.
Không phải anh nên
ở trên giường ngủ à? Sao tự dưng lại chạy ra đây thế?
Từ Vọng đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng không nhớ được những chuyện đã xảy ra trước khi ngủ.
Chỉ nhớ
mình đã uống say, còn ngay cả ai đưa cô về cô cũng không biết.
Lục Bá Anh ghét nhất là cô uống rượu, lần này nhất định sẽ tính sổ với cô.
Cô không để anh lên
tiếng trước, bỏ lại một câu ‘em ngủ tiếp đây’ rồi vội vàng chạy về giường, sau đó trốn trong chăn,
nhắm mắt lại, vểnh tai lên.
Căn phòng chìm trong im lặng hồi lâu.
Một lúc sau, Từ Vọng mới nghe thấy tiếng bước chân của Lục Bá
An chậm rãi đi về phía mình, nhịp tim cô tăng tốc, nhắm chặt mắt lại, trong lòng mặc niệm: Tôi ngủ
rồi, tôi ngủ rồi, đừng nói chuyện với tôi, đừng nói chuyện với tôi…
Chiếc giường lún xuống, Lục Bá An lên giường.
Ông trời không nghe được lời cầu nguyện của Từ Vọng, cơ thể anh dán đến, thì thầm vào tai cô: “Từ
Vọng, em có biết rằng mình đã kết hôn rồi không?”
“Biết.” Cả người cô căng cứng, đến lỗ chân lông cũng nở ra vì sợ.
“Buổi tối không về nhà, còn uống say, anh nên xử em thế nào đây?” Hơi thở nóng hổi phả vào tai cô,
làm cả người cô tê dại, vô thức muốn trốn đi.
“Em có về nhà mà, không phải em đang ngủ ở nhà sao…”
Tay anh vòng qua eo cô, đôi môi ấm áp dán lên tai cô: “Anh đã luôn đợi em tỉnh dậy.”
Tính sổ với con ma men cũng vô dụng, cô sẽ quên, chỉ khi nào tỉnh táo, cô mới có thể nhớ lâu, và sẽ
luôn tự nhủ để mình không tái phạm nữa.
Bên ngoài, mặt trời đã treo trên cao.
Rèm cửa phòng ngủ kéo kín nên bên trong vẫn còn lờ mờ.
Từ Vọng nằm sấp trên giường, tấm khăn trải
giường trắng rơi xuống sàn gần hết, một chiếc gối nằm lẻ loi dưới chân giường.
Trong căn phòng kín
không thoáng khí, sự ngổn ngang và bí mật đã xảy ra vẫn quanh quẩn chưa biến mất.
Từ Vọng cực kì mệt mỏi, khi đang ngủ say thì người bên cạnh cử động, hai tay hai chân vốn bị quấn
chặt của cô cuối cùng cũng được thả ra.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy tấm lưng khỏe đẹp của
Lục Bá An, cùng một vài…vết cào bắt mắt.
Má cô nóng hổi, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Vốn tưởng không thể ngủ được, nhưng tiếng nước trong phòng tắm cứ như một bài hát ru, cô thật sự
quá buồn ngủ, nên ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Trong mơ màng hình như cô nghe Lục Bá An gọi
mình một tiếng, sau đó căn phòng lại yên lặng trở lại.
Khi cô thức dậy thì trời đã trưa.
Bụng cô trống rỗng, đói đến hoảng, cô mệt mỏi bò dậy, vừa bước xuống giường đã cảm thấy như giẫm
lên bông, chênh vênh vô lực.
Lục Bá An cầm thú, trong ngoài bất nhất!!!
Sau khi rửa xong gương mặt đỏ au, cô khó khăn bước xuống cầu thang với đôi chân không nghe theo sự
khống chế của mình và gặp cô giúp việc.
“Thưa cô, cô dậy rồi, tôi đang chuẩn bị mời cô ăn trưa
đây.”
Nghe thấy ăn, cô lập tức tươi cười