Edit: Hoa Tuyết
Lục Bá An là một người rất giỏi kiểm soát tâm trạng của mình, không hay nóng nảy, huống chi trong
tay anh còn đang bế cục cưng Từ Nhất đang ngày một nặng dần.
Bàn tay bé nhỏ của Từ Nhất níu lấy cổ áo của cha, gương mặt mềm mại non nớt dán lên bờ vai anh, há
miệng ngáp một cái, đã có hơi buồn ngủ.
Trước đây khi ngủ chỉ cần được mẹ ôm bé sẽ không khóc quấy,
nhưng hiện giờ đã quen được cha ôm, nằm sấp trên vai cha ngoan ngoãn ngon giấc.
Trên người bé mang
mùi sữa ngọt ngào, làm trái tim người khác mềm mại không giải thích được.
“Gia đình họ còn có một người cưới cả chị lẫn em kìa.” Từ Vọng bỗng nhớ tới lời của Ninh Vi, sau đó
kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Cô vốn cứ tưởng chỉ là lời đồn nên không để trong lòng, không
ngờ lại là sự thật.
Cô sải bước đến cạnh Lục Bá An, nắm lấy cánh tay anh.
Anh nghiêng mặt nhìn sang cô, khí lạnh quanh
người giảm đi một ít, chỉ là ánh mắt vẫn lạnh băng.
Cô hơi lo lắng, chuyển tầm mắt từ Lục Bá An ra phía trước, trên mặt Tô Minh Nhược vẫn mang nụ cười
nhẹ, như chỉ đang đối mặt với một người bình thường.
Dì ấy được giáo dục tốt, cư xử với bất cứ ai
cũng đều ấm áp thân thiện.
Dù là người trước mắt vẫn không thể làm dì ấy mất đi nụ cười.
Cách nhau một khoảng, nên Từ Vọng không nghe được bọn họ đang nói gì.
Nhìn từ xa, nét mặt của Lục
Văn Hàn có vẻ đau buồn, còn Tô Minh Nhược vẫn rất điềm nhiên bình thản.
Trịnh Thuyên cũng rất thoải
mái, để lại không gian riêng cho vợ mình, còn nói với Lục Bá An: “Bá An, các cháu về trước
đi, chỗ dì út cháu đã có dượng, lát nữa dì dượng còn định đi gặp bạn.
Bé con nhà cháu cũng mệt rồi,
mau về cho thằng bé ngủ đi.”
Xe của bọn họ đậu gần đây, Từ Vọng dùng ánh mắt hỏi ý Lục Bá An.
Anh dời tầm mắt từ phía trước về,
cũng không phản đối: “Được, vậy chúng cháu về đây.”
Từ Vọng cứ tưởng rằng anh sẽ không đi, không ngờ anh lại đồng ý sảng khoái như vậy.
Một tay anh bế
Từ Nhất, tay kia ôm vai cô, bước đi mà không hề liếc nhìn về bên kia lần nào nữa.
Dọc đường đi, anh luôn im lặng.
Từ Vọng len lén nhìn anh, nhưng bị anh phát hiện.
Anh chỉ thản
nhiên nói một câu: “Anh không sao, một lúc nữa sẽ ổn thôi.”
Từ Vọng biết, trên đời này dù có thân thiết với nhau đến mấy đi nữa thì cũng cần có một không gian
riêng.
Cô không hỏi nhiều, sau khi về nhà thấy anh đi vào phòng sách, cô cũng không đi theo, định
chờ đến khi anh một mình bình tĩnh lại, thì cô sẽ như lần trước, đi vào cho anh một cái ôm an ủi.
Sau đó, Tô Minh Nhược gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình Lục Bá An, cô trả lời theo thực tế, Tô
Minh Nhược nghe mà chỉ biết thở dài.
Dì ấy nói với Từ Vọng: “Khi chị của dì qua đời, Bá An còn chưa biết chuyện, nó coi dì như mẹ, dì
cũng coi nó như con ruột của mình.
Nó rất thương dì, nên mới hận cha mình.
Điều dì hối hận nhất
chính là làm tổn thương tới nó.”
Tuy tình huống không giống nhau, nhưng cha mẹ của Từ Vọng cũng ly hôn khi cô còn rất nhỏ, nỗi đau
này cô đã từng trải qua nên có thể cảm nhận được, cô chỉ không ngờ Lục Bá An cũng giống như cô.
Có điều, Tô Minh Nhược thật lòng yêu thương Lục Bá An, Từ Vọng an ủi dì ấy: “Dì đừng nói vậy, anh
ấy chỉ mong dì sống tốt, dì hạnh phúc thì anh ấy sẽ hạnh phúc, chuyện trước kia đều đã qua, từ từ
rồi anh ấy sẽ nghĩ thông suốt thôi.”
Tô Minh Nhược nở nụ cười: “Có cháu ở đó, dì thật sự yên tâm rất nhiều.
Vọng Vọng, vậy phiền cháu an
ủi nó nhé.”
Từ Vọng mang trên mình kỳ vọng lớn lao của Tô Minh Nhược, đợi đến khuya Lục Bá An mới về phòng, cô
nhanh chóng ngồi dậy, gọi anh: “Lục Bá An.”
“Sao còn chưa ngủ?”
Trông anh có vẻ như không có gì bất thường, từ từ đi về phía cô.
Từ Vọng đợi anh đến gần, bèn hào
phóng giang tay ra: “Đến đây, ôm một cái nào.”
Cô tỏ ra ngang nhiên lẫm liệt, khiến ánh mắt âm u của anh hơi lóe sáng, có điều cũng không cự
tuyệt, rất phối hợp đi đến ôm rồi bế cô từ trên giường xuống.
“Ối, em chỉ cho anh ôm một lúc, không nói cho anh bế em.”
Tay anh nâng mông cô, dễ dàng bế cô đi vào phòng tắm.
Từ Vọng có dự cảm chẳng lành, vùng vẫy trong
ngực Lục Bá An: “Em tắm rồi, không làm phiền anh nữa.
Khi nào anh tắm xong thì lại ôm nhé.”
Nói xong muốn nhảy xuống, nhưng Lục Bá An vẫn không buông tay.
“Chẳng phải em muốn an ủi anh sao.”
Anh dừng bước, rũ mắt nhìn gương mặt hơi thẹn thùng của cô.
Mặt mo của Từ Vọng đỏ bừng, dùng ánh mắt trong suốt nhìn anh: “Em cảm thấy anh đã không cần an ủi
nữa rồi.”
“Sao em biết không cần.
Chỉ là lúc này ôm thôi cũng không có tác dụng gì.” Chóp mũi anh cọ lên gò
má nóng hổi của cô, giọng nói trầm thấp.
Từ Vọng bị dày vò đến kiệt sức, được Lục Bá An dùng khăn tắm bọc lại bế trở về giường, có điều mệt
mỏi đến mấy cô cũng không quen cởi trần ngủ, nên chỉ huy Lục Bá An lấy váy ngủ mới đến.
Lục Bá An
ăn no uống say tâm trạng đặc biệt tốt, dịu dàng giúp cô mặc váy, sau đó ôm cô ngủ.
“Lục Bá An, em cảm thấy chú Trịnh là người vô cùng tốt, dì út ở bên cạnh chú ấy nhất định sẽ rất
hạnh phúc.” Cô gối đầu lên tay anh, chậm rãi nói.
“Ừ.” Anh không phản bác.
“Hôm nay dì út gọi điện cho em, dì hơi lo lắng cho anh.” Tô Minh Nhược chỉ lo anh sẽ vì vậy mà
không vui, chứ bản thân không hề khó chịu khi chạm mặt chồng cũ, dì ấy thật sự đã hoàn toàn buông
xuống.
Tuy rằng không biết trước kia bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ Tô Minh Nhược có vẻ rất
hạnh phúc.
“… Dì ấy chỉ hỏi thăm anh.” Từ Vọng không biết Lục Bá An có thể nghe ra ẩn ý của cô không.
Tô Minh
Nhược chỉ quan tâm đến cảm xúc của anh, những gì người khác nghĩ cũng không quan trọng bằng cảm xúc
của anh.
“Từ Vọng, thì ra em cũng không quá ngu ngốc.” Anh thông minh như vậy đương nhiên hiểu ý cô, chỉ là
muốn bắt chẹt vì cô nói chuyện quanh co.
Từ Vọng giận dữ nhìn anh: “Em có lòng tốt, vậy mà anh còn mắng em ngốc.”
Anh hôn lên khóe mắt cô một cái, càng ôm cô chặt hơn: “Em vẫn nên ngốc một chút thì hơn, sau này có
chuyện gì cứ nói thẳng.”
Anh biết không thể nào thay đổi quá khứ được, bây giờ Tô Minh Nhược đã có cuộc sống mới, đó mới là
điều quan trọng nhất.
Mà anh cũng thế.
Tô Minh Nhược ở Cảnh Thị vài ngày rồi đi.
Lục Bá An rảnh rỗi mấy ngày rồi lại bận đến mức chân
không chạm đất,