Từ Vọng ra ngoài hưởng thụ xong về nhà, còn chưa vào cổng đã nghe thấy tiếng Từ Nhất cười trong
sân.
Không cần nghĩ cũng biết vì sao con trai lại cười vui đến thế, cô đứng bên ngoài nói vào: “Dì
Trương, tôi đã về, dì tạm nhốt con chó lại đi.”
Cô và con chó tên Vượng Vượng kia ở chung quá là gian khổ, lần nào về nhà cũng phải gọi điện báo
trước một tiếng, xác nhận con chó kia không được thả rong trong sân mới dám đi vào.
Lục Bá An bế Từ Nhất đi ra mở cổng, nhìn cô từ trên cao xuống, một lần nữa nhấn mạnh: “Nó không cắn
người.”
“Anh còn ở nhà à?” Rất hiếm khi gặp Lục Bá An vào giờ này.
Trước tiên cô ló đầu vào trong sân xem có bóng dáng con chó đâu không, thấy an toàn mới dám đi vào,
vừa đi vừa lầm bầm: “Anh chưa từng bị chó cắn, đương nhiên không sợ.”
Từ Nhất chơi rất vui vẻ, hớn hở đưa tay muốn mẹ bế, miệng ngọt ngào gọi: “Ma ma.”
Dạo này cậu bé gọi mẹ càng ngày càng rõ ràng, Nhưng vẫn không có dấu hiệu sẽ gọi cha.
Từ Vọng trộm
nhìn Lục Bá An, cứ cảm thấy mỗi lần con trai gọi mẹ, thì anh lại có vẻ không được thoải mái cho
lắm.
Ừ, đó là đố kỵ.
Để tỏ rõ tấm lòng rộng lượng của mình, cô nắm ngón tay béo ú của Từ Nhất chỉ sang Lục Bá An, kiên
nhẫn dạy con: “Nhìn xem, đó là cha, cha…”
Từ Nhất vẫn không quan tâm, quay sang ‘ê a’ với Từ Vọng, không cẩn thận phun ra tí nước bọt.
Cậu bé đang chơi hăng say thì có một cái khăn tay đưa qua, chặn cái miệng nhỏ của bé lại.
Lục Bá An
giúp con trai lau nước bọt, nhìn thấy Từ Vọng đang cười trộm thì nói: “Muốn cười thì cứ cười, không
cần phải nhịn.”
Từ Vọng không dám làm càn, nhịn cười lắc đầu: “Cũng không phải rất muốn cười, không nghẹn.”
Cô cười xong thì đi theo anh vào phòng, thuận miệng hỏi: “Sao hôm nay anh về nhà sớm vậy, làm xong
công việc nên được nghỉ ngơi à?”
“Ừ.”
“Thật tốt, dạo gần đây anh vất vả quá.”
Ăn cơm tối xong, Từ Vọng như thường lệ chơi với Từ Nhất một lúc.
Bây giờ bé đã có thể bám đồ vật
đứng lên, tràn trề sức lực, phải để cho bé chơi mệt thì bé mới có thể ngoan ngoãn ngủ được.
Hai mẹ
con vừa bắt đầu chơi đùa thân thiết, Lục Bá An đã mở cửa đi vào.
Từ Vọng chỉ quay đầu nhìn thoáng qua xem ai vào, thấy là anh thì không có ý định phản ứng gì, lại
dời tầm mắt lên người Từ Nhất.
Cũng không biết người nào đó đã oán trách trong cuốn sổ nhỏ rằng anh không ở nhà chơi với cô.
Anh đi tới dùng chân huých nhẹ vào chân cô: “Đứng lên đi, đi xem phim với anh.”
“Chờ cục cưng ngủ rồi em sẽ xem với anh.” Hiện giờ trong mắt cô chỉ có cục cưng Từ Nhất đáng yêu,
tạm thời không nhúc nhích cục cựa gì, ai ngờ Lục Bá An lại khom lưng xách Từ Nhất lên, rồi bế con
trai đi ra ngoài.
Nên Từ Vọng phải đứng lên, đi theo anh vào phòng chiếu phim, vừa đi vừa không quên phàn nàn: “Phim
điện ảnh có gì hay đâu, chờ một lúc cũng không được.”
Cô cứ tưởng anh định xem phim thật, kết quả sau khi vào phòng chiếu phim, anh lại ôm Từ Nhất ngồi
xuống, chỉ huy cô đi chọn đĩa phim, Từ Vọng mới hiểu được.
À, thì ra xem phim không phải là chuyện chính.
Cô cười hì hì đi chọn một đĩa phim hài chưa xem.
Biệt thự này như thiết kế riêng cho nhà bọn họ,
trong phòng chiếu phim có một chiếc sofa to như cái giường, vừa đủ cho cả ba người họ nằm.
Ánh đèn xung quanh tối lại, cục cưng Từ Nhất nằm giữa bọn họ, bởi vì tầm mắt tối dần mà trở nên yên
tĩnh, nhưng ba mẹ đều ở đây nên bé không sợ.
Từ Vọng nhét con gấu bông bé yêu thích vào lòng để bé tự chơi.
Cảnh tượng ấm áp này khiến tim cô mềm mại, cô nâng gương mặt mũm mĩm của Từ Nhất lên hôn một cái,
sau đó lại không quên hôn lên mặt cha của cục cưng một cái.
Cảm xúc trên mặt Lục Bá An không thay đổi, không vui không giận nghiêm túc chăm chú xem phần mở đầu
của bộ phim hoạt hình.
Trước đây cô cảm thấy gương mặt than của anh thật đáng ghét, nhưng hiện giờ
tâm trạng tốt nên không so đo.
Phim chiếu được một nửa thì Từ Nhất đã vùi trong lòng bọn họ ngủ say, Lục Bá An cầm cái chăn nhỏ
đắp cho con trai, cái bụng nhỏ của bé nhô lên một độ cong đáng yêu.
Đứa bé này thật sự ăn uống rất giỏi.
Bộ phim này quá nhiều sạn, đoạn sau Từ Vọng không xem nổi nữa.
Nhưng lại lười đi đổi đĩa, nên cùng
Lục Bá An trò chuyện giết thời gian.
“Lục Bá An, anh nói xem sau này Nhất Nhất có thể trở thành tổng tài bá đạo hay không nhỉ?” Khi nhàm
chán, cô thường thích suy nghĩ miên man, đây là điểm riêng của cô, nếu không cô đã không thể vẽ
truyện tranh được.
“Em ít xem mấy thứ vô dụng lại đi.”
“Thế nào là vô dụng, giết thời gian không phải là tác dụng của nó sao.” Cô nhỏ giọng thì thầm.
Còn nói: “Lục Bá An, trước đây em thường suy nghĩ rất nhiều rất nhiều chuyện, nhưng không biết vì
sao bây giờ không nghĩ được nhiều như vậy nữa.
Anh nói có phải bởi vì cuộc sống của em quá sung
sướng cho nên càng ngày càng trở nên sa đọa không?”
“Trước đây em suy nghĩ những gì?” Câu hỏi này vẫn luôn lẩn quẩn trong đầu Lục Bá An.
“Nghĩ tại sao con người lại phải sống, tại sao lại phải làm việc, tại sao lại không hạnh phúc, kể
ra thì nhiều lắm, em kể không hết.”
Ý nghĩ thường xuyên nhất là, vì sao bà nội lại bỏ cô đi, vì sao anh lại không thích cô.
Lục Bá An không nghe được đáp án mong muốn, hoặc do bầu không khí thích hợp, nên anh lại hỏi: “Từ
Vọng, về sau em có nghĩ đến anh không?” Nếu như anh không xuất hiện trước mặt cô một lần nữa, thì
liệu cô có hoàn toàn quên mất anh không.
“…Có nghĩ.” Từ Vọng tưởng rằng về sau với anh là sau khi chia tay, nên do dự một chút rồi trả lời
thật lòng.
Cô phải kiềm chế hết sức mới ngăn được mình không đi tìm anh.
“Ừ.”
Đây là đáp án mà anh mong muốn, nhưng giây phút anh nghe được lại không cảm thấy hài lòng là bao.
Hình như con người đều thay đổi mỗi ngày, ta của ngày hôm nay sẽ đánh mất bản thân của ngày hôm
qua.
Anh nghĩ, nếu anh hỏi câu này sớm hơn, thì liệu có phải anh sẽ nhìn thấy dáng vẻ của Từ Nhất
khi vừa chào đời không.
“Từ Vọng, chúng ta quên những chuyện quá khứ và bắt đầu lại đi.”
Âm thanh trong phim đột nhiên to hơn làm Từ Nhất đang ngủ ngon giật mình, bĩu môi khóc, Từ Vọng
nhanh chóng dỗ dành con.
Lục Bá An đứng dậy tắt âm thanh, ánh sáng trên màn hình phản chiếu trên khuôn mặt sắc nét của anh,
Từ Vọng nhìn ra có chút nhẹ nhàng, điều còn lại thì không cần phải nói.
Trước kia cô từng nghĩ về rất nhiều chuyện, suy nghĩ rất lâu nhưng không có câu trả lời, cứ phải
suy đi nghĩ lại.
Rồi một ngày, mọi người nói với cô
rằng cô bị mất trí nhớ.
Cô không thể nhớ được điều gì đó, nhưng lại phát hiện đây cũng không phải
là chuyện xấu.
Cô không nói cho Lục Bá An biết, thật ra trong thời gian qua cô đã nhớ lại mang máng.
Một số hình
ảnh rải rác, không được vui vẻ, anh đã từng bắt Từ Nhất rời xa cô.
Sau khi nhớ ra, cô cảm thấy không vui vẻ lắm, nên thà là không nhớ.
Cô vẫn không hiểu tại sao Lục Bá An lại nói dối cô sau khi cô bị mất trí nhớ, và tại sao đột nhiên
lại đối xử tốt với cô.
Nhưng trong những ngày chung sống cùng nhau, cô có thể cảm nhận được trái
tim anh không phải không có cô.
Nếu cô không bị mất trí nhớ, cô chắc chắn sẽ không hạnh phúc như bây giờ.
Có lẽ, Chúa muốn nói với
cô rằng, đừng sống trong quá khứ, những ký ức tồi tệ thì chi bằng quên đi.
“Chúng ta đi ngủ thôi.”
“Em lười đi.” Cô không muốn đứng dậy, nhìn thẳng vào anh, ý tứ rất rõ ràng.
Nhưng anh không đáp trả cô, chỉ im lặng bế Từ Nhất rời đi.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, Từ Vọng oán thầm anh thật xấu tính, đang nghĩ rằng một người như anh nên
độc thân cả đời, thì