Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto
Sáng sớm, Từ Vọng bị Lục Bá An kéo xuống giường.
Cô ôm hông anh, tựa vào người anh, mơ màng một lúc mới tách hai mí mắt ra xa nhau được, sau đó uể
oải đi rửa mặt.
Lục Bá An ân cần dùng nước ấm thấm khăn bông, đợi cô rửa xong thì đưa khăn ấm qua.
Nhưng cô lại không hề cảm động, mà lại dùng ánh mắt ai oán nhìn anh, sau đó đắp khăn lên mặt mình.
Biết rõ hôm nay phải dậy sớm thì hôm qua đừng có giày vò cô, cô rất mệt mỏi đó!
Lục Bá An không quan tâm đến vẻ ai oán của cô, hôn lên gương mặt vừa rửa của cô một cái: “Nhanh lên
đi, ăn sáng xong còn lên đường.”
Hôm nay phải về Xuân Thành.
Sáng sớm ngày đông nhiệt độ rất thấp, bên ngoài lạnh thấu xương.
Ăn sáng xong, Lục Bá An bảo tài xế
mang hành lý bỏ vào cốp xe, Trong đó ngoài quà cáp ra thì tất cả đều là đồ dùng của Từ Nhất, người
bé xíu nhưng đồ đạc lại một đống lớn.
Hành lý được cất xong, Từ Vọng mới bế Từ Nhất ra.
Từ Nhất mũm mĩm được mẹ quấn thành một cục, nhìn
từ xa sẽ nghĩ cô ôm một đống đồ chứ không phải đang bế con.
Cô gọi Lục Bá An: “Lục Bá An, anh mở
cửa xe ra mau đi.”
“Hôm nay trời thật lạnh.” Vừa vào xe đã nghe cô càu nhàu.
Nhìn lại, Từ Vọng đang cởi bớt một cái áo khoác cho Từ Nhất, lúc này gương mặt đáng yêu của cậu
nhóc bị quấn kín mới lộ ra, không biết vì hưng phấn hay vì nóng mà mặt mày hồng hồng như quả táo.
Chờ một lớn một bé ở phía sau ngồi đàng hoàng, Lục Bá An mới khởi động xe xuất phát, Từ Vọng hưng
phấn nhìn ra cửa sổ, lâu lắm rồi mới có cảm giác mong đợi này.
“Lục Bá An, khi còn nhỏ anh có mong đến Tết không?”’
Khi còn nhỏ, cô cũng như những đứa bé khác, trông mong nhất là mấy ngày Tết.
Mỗi khi Tết đến bà nội
sẽ mua cho cô quần áo mới, nấu rất nhiều món ngon, cô còn được lì xì, niềm hạnh phúc giản đơn đó đã
lâu rồi cô không cảm nhận được.
“Không.”
Đối với anh Tết chỉ là ngày cả nhà họ Lục tụ họp về ăn uống mà thôi.
Câu trả lời này nằm trong dự đoán của Từ Vọng, cô vừa nghịch tay Từ Nhất, vừa lo lắng nói: “Cục
cưng của chúng ta đừng học theo cha nhé, ngày Tết thật vui biết bao, có phải không?”
Cục cưng Từ Nhất chưa thể trả lời câu hỏi của mẹ, vì bé vẫn chưa tròn một tuổi, chưa từng đón Tết.
Trên đường đi, không hiểu sao Từ Vọng tràn trề sức lực, gọi wechat tám chuyện với Lâm Thư ngất trời
mây, không biết hai cô có chuyện gì mà nói nhiều như thế, ríu rít suốt cả đường đi, đến khi xuống
xe vẫn còn lưu luyến.
“Lâm Thư Thư, tạm thời tớ không thể nói chuyện với cậu được nữa.
Bọn tớ đến nơi rồi, ngày mai tớ sẽ
đi tìm cậu chơi.” Nói xong, Từ Vọng mới cất điện thoại vào.
Lục Bá An xuống xe, đi vòng qua bên hông mở cửa xe, cởi dây an toàn cho Từ Nhất.
Cục cưng Từ Nhất
ngửa đầu ngủ say, bị cha bế đi cũng chỉ chép miệng một cái rồi ngoẹo đầu ngủ tiếp, không nhúc nhích
gì.
Tô Minh Nhược nghe tiếng xe thì đi ra đón, trên người còn đeo tạp dề.
Từ Vọng trong thấy dì ấy thì
lập tức vui vẻ vẫy tay: “Dì út, chúng cháu về rồi đây.”
Lục Bá An thấy cô vui vẻ đáng yêu, được Tô Minh Nhược thân thiết nắm tay dắt vào nhà.
Mà trong quá
trình Tô Minh Nhược chỉ nhìn thoáng qua anh một cái, hoặc có thể là nhìn cậu nhóc anh đang bế.
“Từ Nhất đã ngủ rồi à.
Bá An con mau bế thằng bé vào giường đi.”
Trịnh Thuyên đang chơi cờ với giáo sư Tô, thấy bọn họ về cũng không dừng tay, cứ như vợ chồng bọn
họ chỉ mới ra ngoài chốc lát rồi về nhà, từ tốn chào một tiếng: “Về rồi à.”
Lời chào đón không khách sáo xa lạ khiến Từ Vọng cảm thấy không gò bó nữa, cởi mở chào hỏi.
Tô Minh
Nhược giục Lục Bá An bế Từ Nhất về giường: “Phòng của hai đứa dì đã chuẩn bị xong, hai đứa xem xem
còn thiếu thứ gì không, nghỉ ngơi một lát rồi xuống ăn cơm.”
Lục Bá An gật đầu, dẫn Từ Vọng lên lầu.
Từ Vọng bước trên cầu thang mà trong đầu hiện lên một hình
ảnh, khi lên tới phòng Lục Bá An lại có một cảm giác rất quen thuộc, loáng thoáng nhớ lại vài
chuyện, hình như cô đã tới đây.
Trong phòng vẫn còn chiếc nôi nhỏ mà Từ Nhất từng ngủ lúc ở đây, có điều ga trải đã được đổi thành
màu xanh tươi mát.
Lục Bá An đặt Từ Nhất vào nôi rồi nói với Từ Vọng: “Em mệt thì lên giường nằm
một lúc, anh xuống mang hành lý lên.”
“Em đi với anh nhé, hoặc em xuống bếp phụ một tay.
Chứ em vừa về đã ngủ thì trông lười lắm, sẽ
không để lại ấn tượng tốt.” Tối hôm qua cô không được nghỉ ngơi tốt, sáng nay lại phải thức sớm,
trên đường đi chỉ mãi trò chuyện, giờ cũng hơi mệt.
“Ở đây thì đừng ngại gì cả.” Lục Bá An kéo tay cô ngồi xuống giường, xoa đầu cô: “Vốn là lười thật
mà, không cần giả vờ chăm chỉ.”
Từ Vọng không vui: “Nói linh tinh, em rất chăm chỉ, không hề lười nhé.”
“Vậy tối qua anh kêu em tự vận động sao em không động?” Anh đột nhiên cúi xuống thì thầm bên tai
cô, hơi thở nóng bỏng như chiếc lông vũ lướt qua gò má cô.
Mặc Từ Vọng lập tức đỏ như rỉ máu, đẩy anh ra: “Sao anh lại…” Ban ngày ban mặt mà ăn nói như thế,
có còn biết xấu hổ hay không!
Ánh mắt anh đầy ý cười, không trêu cô nữa: “Ngủ một lát đi, khi nào ăn cơm anh gọi em.”
Tuy rằng Lục Bá An nói đừng ngại, nhưng Từ Vọng vẫn không ngủ.
Lục Bá An mang hành lý lên, cô liền
dỡ đồ đạc của Từ Nhất ra sắp xếp.
Món nào Từ Nhất thường dùng thì để lên bàn, mỹ phẩm dưỡng da của
cô cũng bày lên đó, trong chốc lát căn phòng vốn trống trải đơn giản đã đầy ắp đồ.
Cô ôm quần áo của Từ Nhất đến mở tủ đồ, bên trong, quần áo của Lục Bá An đã được treo chỉnh tề, khi
nhìn đến bộ đồng phục học sinh xanh trắng, động tác của cô hơi khựng lại.
Thời gian trôi nhanh, nhưng hình ảnh ảnh cậu thiếu niên lạnh lùng ít nói vẫn in rõ trong ký ức cô.
Cô nhớ nơi góc phòng đầy nắng ấy, anh nhìn ra cửa sổ không biết suy nghĩ điều gì, cô dùng sách che
mặt sợ bị phát hiện, cẩn thận dè dặt nhìn lén anh.
“Đang nghĩ gì đó?” Không biết Lục Bá An đã đứng sau lưng cô từ lúc nào.
Cô lấy lại tinh thần, lắc đầu, đặt quần