Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto
Từ Vọng vẫn cảm thấy nếu như không có đêm đó, thì cô và Lục Bá An sẽ lại trở thành hai đường thẳng
song song sau những lần tiếp xúc ngắn ngủi.
Vì sau tiệc mừng công, cô sẽ không còn cơ hội gặp gỡ
anh nữa, mà cho dù gặp cũng không có lý do để tiếp xúc, bọn họ sẽ hoàn toàn trở thành hai người xa
lạ không có bất kỳ quan hệ nào.
Cho nên, tuy cô không say đến mức mất nhận thức nhưng vẫn không đẩy anh ra, mà hùa theo sa vào sự
nhiệt tình hiếm có của anh.
Nếu đêm đó anh không say, sẽ không có hẹn hò, chia tay, cũng không có tiểu thiên thần Từ Nhất đáng
yêu.
Cô vẫn luôn nghĩ như vậy.
Nhưng Tô Minh Nhược lại vừa nói rằng anh uống giỏi, rốt cuộc anh uống giỏi đến mức nào? Có thật đến
mức chỉ vài ly đã say hay người khác mời rượu hoàn toàn không thể làm anh say? Có phải anh đã cố ý
giả vờ say để lừa cô không?
Từ Vọng tỉnh lại từ cơn mơ, trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Cô lẳng lặng nằm một lúc, đến khi phân biệt rõ giấc mơ và hiện thực mới vén chăn rời giường, ngồi
bên mép giường mang dép vào, rồi đi tìm người đàn ông có thể đã lừa gạt cô.
Từ Nhất ngủ một giấc đến trưa nên tràn đầy năng lượng, thường ngày ở nhà có cô giúp việc, bây giờ ở
đây trong nhà có hai người đang ngủ trưa, vì để tránh bé làm ồn đến mọi người, Lục Bá An đã bế bé
ra sân phơi nắng.
Ánh nắng ngày đông ấm áp, Từ Nhất ngồi trong xe nhỏ chơi gấu bông, luôn miệng bi bô không một giây
yên lặng, không có dấu hiệu gọi cha, nhưng lại rất tích cực tìm cảm giác tồn tại, thấy cha đọc sách
không để ý đến mình, không biết bé lấy sức lực và độ chuẩn xác từ đâu ra, mà ném con gấu bông vào
ngay giữa cuốn sách không trật li nào.
Lục Bá An quay đầu nhìn sang, trên gương mặt của nhóc con kia chỉ có nụ cười tươi đáng yêu, không
hề có chút tự giác rằng mình vừa làm chuyện xấu, còn hưng phấn mà khua tay, nhoài người về phía
trước đòi bế.
Đến khi Lục Bá An bế bé từ xe nhỏ ra, bé lại chỉ ra ngoài sân, ý tứ rất rõ ràng: Cha, con muốn ra
ngoài chơi.
Lục Bá An chỉ nhìn vào đôi mắt sáng trong của con trai, không di chuyển mà điềm nhiên nói: “Gọi cha
đi.”
Từ Nhất vặn vẹo một lúc mà cha mình vẫn thờ ơ đứng im như cũ, gương mặt nhỏ nhắn ngơ ngác nhìn cha,
lại nghe cha nói: “Gọi cha đi.”
Lần này, Từ Nhất dường như hiểu lời anh, cong mắt, bập bẹ gọi: “Cha…”
Chỉ một âm đơn, nhưng có thể xem là khả năng nói tăng đột biến.
Ánh nắng rực rỡ xuyên qua những tán
cây trơ trọi, in những vệt sáng lốm đốm trên gương mặt nhỏ bụ bẫm của Từ Nhất, cũng chiếu vào đôi
mắt rạng ngời của bé.
Lục Bá An nhẹ nhàng xoa đầu con trai, giọng nói dịu hẳn: “Ngoan quá.”
“Lục Bá An.”
Từ Vọng chạy từ trong nhà ra, dùng đôi chân không dài lắm vọt đến trước gặp anh.
Lục Bá An không
thay đổi biểu cảm dời tay khỏi đầu Từ Nhất, bình tĩnh hỏi: “Sao thế?”
Giọng điệu điềm nhiên của anh đánh tan sự vội vàng của Từ Vọng, đón nhận ánh mắt dò hỏi của anh, cô
bỗng hơi do dự.
Nghĩ là một chuyện, hỏi ra lại là một chuyện.
“Chuyện là… hai cha con đang làm gì đấy? Em tỉnh dậy không thấy hai người nên hơi hoảng.” Cô không
lặp tức hỏi ngay, né tránh ánh mắt anh, rồi
nắm tay Từ Nhất nghịch nghịch.
Lục Bá An không vạch trần cô, mà trả lời câu hỏi: “Con muốn ra ngoài chơi, nếu em dậy rồi thì chúng
ta ra ngoài một chút đi.”
“À, vậy anh đợi em thay đồ đã.” Cô như có điều suy nghĩ, nghĩ xem lát nữa nên mở miệng hỏi thế nào.
Cuối cùng Từ Nhất cũng được ra ngoài chơi như ước nguyện, đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn những tòa
nhà và dòng người trên đường phố, ngoan ngoãn trong vòng tay Lục Bá An.
Từ Vọng có vẻ mang tâm sự
trong lòng, cô hệt như Từ Nhất, vẻ mặt không giấu được chuyện gì, cứ có gì không hài lòng là hiện
hết lên trên mặt.
Có điều, cô không nói anh cũng sẽ không hỏi.
Đi đến một con đường quen thuộc, hai người như thần giao cách cảm đều đi về phía trường học Xuân
Thành.
Trên đường gặp được một quầy bán khoai lang nướng, Từ Vọng vẫn chưa nói gì, thì Từ Nhất đã
kích động hẳn lên.
Từ Vọng thầm nghĩ không hổ là con trai cưng của cô, tạm thời dẹp bỏ nghi vấn trong lòng sang một
bên, đi về phía quầy bán khoai lang.
Sau khi mua hai củ khoai lang nướng nóng hôi hổi, cô dùng
muỗng tách ra, thổi nguội rồi đút cho Từ Nhất.
Từ Nhất chưa có răng, có điều khoai lang rất mềm, bé
có thể ăn một tí, nhưng chỉ một tí, Từ Vọng không cho bé ăn nữa, mà tự mình cầm khoai lang ăn ngon
lành.
Từ Nhất mong đợi nhìn mẹ, ê a mấy tiếng, Từ Vọng lại cẩn thận múc một muỗng thật ít đưa đến miệng
con trai: “Đây là miếng cuối cùng rồi nhé.”
Lục Bá An thấy cô đút cho Từ Nhất xong lại vô cùng chuyên chú ăn tiếp, ngoài củ trong tay, thì còn
một củ trong túi đeo trên cổ tay, đung đưa đến vô cùng nhởn nhơ.
Mới vừa rồi mặt mày còn đầy tâm sự, thế mà bây giờ đã hết sức thỏa mãn, cảm thán: “Lúc nhỏ em thích
nhất là ăn khoai lang mật vào mùa đông.
Khi đó hay dùng thùng sắt lớn để nướng, không như bây giờ,
nướng trong lò nướng, mà còn tặng kèm muỗng nữa.”
Trước đây toàn dùng tay cầm gặm, đâu có tao nhã ăn bằng muỗng như bây giờ.
Lục Bá An thầy cô hình như đã quên điều gì đó, bèn nhắc nhở: “Em mua hai củ, ăn một mình hết sao.”
“Không hết, em sẽ mang về cho ông ngoại.” Cô chăm chú ăn khoai, không phát hiện nét mặt Lục Bá An
sầm xuống trong nháy mắt.
“Cũng trễ rồi, chúng ta về thôi.” Anh đột nhiên ném lại một câu rồi xoay người trở về.
Từ Vọng mờ mịt: “Nhanh vậy, mới đi chưa được bao lâu mà.”
Anh bước bước dài, cô phải chạy chầm chậm theo mới đuổi kịp, ở phía sau gọi anh: “Ôi chao, anh đợi
em với.”
Nhưng Lục Bá An làm như không nghe, để lại cho cô một bóng lưng khinh bỉ.
Về đến nhà, Tô Lương Vi đã tỉnh, nhìn thấy bọn họ thì tươi cười hiền từ.
Lục Bá An không nói không
rằng đi lên lầu, một lát sau Từ Vọng mới chậm rãi lên phòng.
Cô vừa trò