Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto
Lâm Thư và Tống Sơ Minh đều là người chậm chạp, tiếp xúc thật lâu mới bắt đầu chính thức hẹn hò, mà
sau khi hẹn hò vẫn sống ở hai nơi.
Có đôi khi là bác sĩ Tống đến Xuân Thành tìm Lâm Thư, cũng có
đôi khi là Lâm Thư đến Cảnh Thị tìm bác sĩ Tống, Từ Vọng và Từ Nhất.
Tuy khoảng cách không xa,
nhưng về lâu về dài cứ tiếp tục thế này thì không được, yêu xa rất dễ gặp vấn đề.
Vì thế Từ Vọng rất gấp gáp.
Lục Bá An nói: “Là em buồn chán nên muốn cô ấy đến chơi với em mà thôi.”
Từ Vọng tức giận nhìn anh: “Anh nói bậy.”
Đúng là cô muốn Lâm Thư nhanh chóng gả đến đây, như vậy cô mới có thể thoải mái chơi với cô ấy như
trước đây, nhưng điều kiện tiên quyết chính là Lâm Thư và bác sĩ Tống có tình cảm với nhau.
Hôm nay, đúng lúc Lâm Thư từ Xuân Thành đến, Từ Vọng bèn rủ mọi người đến nhà ăn một bữa.
Đương
nhiên, cô không quên rủ thêm vợ chồng Thường Phong, cô vốn còn định rủ Ngô Trầm, nhưng có mặt Ngô
Trầm, thì chắc chắn Lục Bá An sẽ không vui.
Hai cục cưng được yêu thích nhất nhà, Từ Nhất và Gâu Gâu ra sân đón khách.
Bé chậm rãi dẫn chú chó
con đi quanh sân cỏ, thỉnh thoảng đi không
vững nên ngã xuống, nhưng lại lúc lắc đứng lên mà không cần ai đỡ.
Từ Vọng đang làm đồ ăn nhẹ trong bếp, thân là nữ chủ nhà, cô nghĩ mình phải tự làm vài món để bày
tỏ thành ý.
Cô chu đáo như thế là để cứu vãn danh tiếng không tốt của Lục Bá An.
Sau khi đặt bánh
quy vào lò nướng, cô mang một đôi găng tay siêu lớn, đứng chống nạnh trước Lục Bá An: “Mọi người
sắp đến rồi, anh ra cửa đón họ đi.”
Anh đang đọc sách, đáp lại mà không buồn ngước mắt lên: “Đây không phải là lần đầu tiên họ đến đây,
cần gì đón với chả tiếp.”
Cô càu nhàu: “May mà Nhất Nhất không giống anh.”
Thật may Từ Nhất là một cục cưng dễ thương, không phải là một mặt than nhỏ.
Từ Vọng gọi anh không được, bèn quay lại nhà bếp.
Một lúc sau, chủ nhà nhỏ Từ Nhất nắm tay Lâm Thư
đi vào với đôi chân ngắn của mình, khuôn mặt mũm mĩm của bé mang nụ cười rạng rỡ, vui vẻ nói với
cha mẹ mình: “Xư Xư đến.”
“Lâm Thư Thư, cậu tới rồi, vào đây xem tớ làm bánh quy này.” Từ Vọng ló người ra khỏi bếp, trên
khuôn mặt chỉ thiếu điều viết: ‘Tớ rất giỏi, khen tớ đi.”
Lâm Thư dẫn Từ Nhất vào, Tống Sơ Minh đi phía sau giơ hộp quà trên tay lên, bước đến phía Lục Bá An
và ngồi xuống.
Lục Bá An bâng quơ nhìn anh ấy: “Khách sáo vậy.”
Mấy năm qua, chẳng khi nào anh ấy đến nhà anh mà mang những thứ này.
Tống Sơ Minh mỉm cười: “Lâm
Thư mua.” Giọng điệu rất bất lực, nhưng nghe kĩ hơn lại có một chút cưng chiều.
Trong bếp thỉnh thoảng truyền ra giọng nói của hai người phụ nữ.
Sau một lúc, Lục Bá An thấy Từ
Nhất đi ra, anh gọi con lại: “Từ Nhất, đến đây với cha.”
Từ Nhất chắp tay sau lưng đi tới, nhìn cha mình bằng ánh mắt ngây thơ trong sáng.
Lục Bá An thấy
đôi mắt đen láy của con trai đảo tới đảo lui, bèn trầm giọng nói: “Đưa tay ra đây.”
Từ Nhất nghiêng đầu, đưa một bàn tay mũm mĩm ra, non nớt nói: “Bàn tay này không có kẹo.”
“Tay kia.”
Bé cau mày, không tình nguyện đưa tay kia ra, ngoan ngoãn thú nhận: “Bàn tay này có kẹo.”
Bàn tay mũm mĩm của bé đang cầm một cây kẹo mút, không biết lấy từ đâu.
Lục Bá An lấy cây kẹo mút
từ tay con trai, giọng dịu lại, chậm rãi hỏi: “Ai cho con kẹo thế?”
Từ Nhất mím môi lắc đầu, có chút nghĩa khí: “Không thể nói được.”
“Được, cha biết rồi, nhưng hôm nay con không thể ăn kẹo nữa.” Anh không hỏi tiếp, chỉnh quần áo cho
con trai.
Cậu nhóc không biết đã ngã bao nhiêu lần, mà quần áo dính đầy cỏ.
Anh gọi bảo mẫu đến bảo
dì ấy thay quần áo cho bé.
Từ Nhất giật mình, ôm chân cha mình, bắt đầu giải thích: “Không phải ma ma cho, Nhất Nhất không có
xin ma ma.”
Trong mắt Tống Sơ Minh tràn ngập ý cười, còn chưa hỏi gì, mà nhóc con này đã khai hết.
Anh ấy kéo
Từ Nhất đến nhẹ nhàng dỗ dành: “Cha cháu sẽ không trách mẹ cháu đâu, nhưng cháu còn nhỏ, không thể
ăn quá nhiều kẹo.
Nếu cháu ăn quá nhiều thì sẽ bị sâu răng, răng của cháu sẽ đau đấy.”
Từ Nhất nhanh chóng che miệng lại, giọng nói bị bí trong tay: “Không xích (thích) đau.”
Từ Vọng trong bếp đang rình trộm bên ngoài vừa tức vừa buồn cười: “Nhóc con ngốc này, thật không
nên cho nó kẹo mà.”
Lâm Thư lặng lẽ nhìn Tống Sơ Minh ôm Từ Nhất dỗ dành mà ánh mắt chứa chan tình cảm.
Sau khi Từ Vọng
cười nhạo Từ Nhất là nhóc con ngốc nghếch, ngước lên thấy dáng vẻ này của Lâm Thư thì bĩu môi cười
trộm.
Hai người họ không ai giỏi thể hiện, vậy thì cô sẽ tiếp lửa cho họ.
Thường Phong khoan thai đến trễ, Ngô Diệu có thai, anh ấy lo lắng với mọi thứ, Đỡ cô ấy vào phòng
ngồi xuống, sau đó kéo Từ Nhất thao thao bất tuyệt: “Từ Nhất, trong bụng thím có một em bé, cháu
phải cẩn thận nhé, đừng va vào thím, biết không? Còn nữa, đừng chạy lung tung gần thím ấy, và phải
trông chừng Gâu Gâu của cháu nữa, đừng để nó đến gần làm thím ấy sợ nhé.”
Từ Nhất không hiểu lắm, nhưng Thường Phong nắm tay bé không cho bé đi.
Mãi đến khi mẹ bé ra gọi mọi
người vào ăn bé mới được giải cứu.
Từ Vọng nhìn thấy Ngô Diệu đang có thai, liên tục hứa với Thường Phong: “Yên tâm đi, sẽ không đụng
trúng bảo bối của cậu đâu.
Mấy con chó không được vào nhà, Nhất Nhất nhà tôi cũng chưa bao giờ chạy
lung tung.”
Từ Nhất cuối cùng cũng hiểu ra một chút, phối hợp gật đầu và nghiêm túc hứa: “Không chạy.”
Nhân lúc không ai chú ý, Từ Vọng ôm lấy Từ Nhất, thì thầm với Thường Phong: “Diễn hơi lố rồi.”
Hóa ra hai người họ đã bàn bạc với nhau trước, họ phải thể hiện hạnh phúc trước mặt Lâm Thư và bác
sĩ Tống, để hai người chưa kết hôn này thấy rằng việc kết hôn thật tốt biết bao, từ đó khơi gợi ý
định kết hôn trong họ, dụ dỗ họ sớm bước vào cánh cửa hôn nhân.
“Nhưng mà em không có diễn, bình thường bọn em luôn ân ái thế này.” Mặc dù Thường Phong rất nhiệt
tình, nhưng diễn không hay lắm.
Từ Vọng hơi ghét bỏ, chỉ là cô không thể tìm ai khác, nên đành để
anh ấy lên sàn.
Cô vỗ vai anh ấy, động viên: “Tém tém lại một chút đi, tốt nhất là khoe ân ái một cách kín đáo, để
mọi người tự