Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto
Sau khi Lâm Thư và bác sĩ Tống đính hôn thì chuyển tới Cảnh Thị, Lục Bá An đi làm về thì thường
xuyên không thấy Từ Vọng ở nhà như trước.
Trong sân, Từ Nhất đuổi theo Gâu Gâu trên bãi cỏ.
Thấy cha về, bé vui vẻ chạy lẫm đẫm đến.
Vì chạy
quá nhanh, đôi chân ngắn không phanh lại kịp thời, bé va vào chân cha mình, bật đầu ra sao, ngã
mông xuống ngồi phịch trên mặt đất.
Từ Nhất núc ních thịt, lại ngã trên bãi cỏ mềm mại nên không đau.
Bé không khóc.
Lục Bá An ngồi xổm
xuống đưa tay, bé nắm lấy tay cha mình đứng dậy.
Anh vỗ nhẹ bụi trên mông nhỏ của con trai rồi hỏi:
“Mẹ con đâu?”
“Em đây.” Từ Vọng ló người ra khỏi cửa, cười hì hì với anh.
Lục Bá An cảm thấy nụ cười của cô thật
nịnh bợ.
Từ Vọng có chuyện muốn nhờ Lục Bá An.
Một diễn viên nổi tiếng mà cô ấy yêu thích đang quay quảng
cáo cho phần mềm mới do công ty anh phát hành.
Cô muốn đến đó chơi, nhân tiện chụp cùng một tâm
ảnh.
Yêu cầu này không quá đáng, nhưng Lục Bá An không đồng ý.
“Em biết anh rất bận, anh cứ bảo trợ lý Hàn dẫn em đi là được, sau đó em nhất định sẽ ngoan ngoãn,
đứng ở xa nhìn chứ không làm gì cả, sẽ không quấy rầy đến mọi người.
Khi nào mọi người quay xong,
anh bảo trợ lý Hàn dẫn em đến chụp chung một tấm là được.”
Cô như một cái đuôi nhỏ bám theo Lục Bá An, thỉnh thoảng ôm lấy anh làm nũng, chớp chớp mắt nhìn
anh, tỏ ra ngoan ngoãn đáng yêu: “Em thật sự, thật sự rất thích phim anh ấy đóng.
Khó khăn lắm mới
có cơ hội, anh cho em đi không được sao?! Em đã nói với Thư Thơ sẽ dẫn cô ấy đi cùng rồi, anh không
đồng ý em sẽ mất mặt lắm.”
Làm nũng không được, cô đổi sang cách khác, kết quả Lục Bá An vẫn không tiếp chiêu, thấy anh không
nói lời nào, cô híp mắt nhìn anh, cẩn thận
suy đoán: “Không phải anh ghen chứ?”
Còn dùng phép khích tướng, Lục Bá An tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình ghen.
Anh không thừa nhận,
cô chỉ có thể khiêu khích anh để đạt được mục đích của mình.
Nhưng đôi khi Từ Vọng cũng không nắm
được tính cách Lục Bá An, anh thừa nhận hết sức thản nhiên: “Chụp hình chung với một người đàn ông
khác, Từ Vọng, có phải gần đây em cảm thấy cuộc sống quá thoải mái rồi không.”
Chỉ chụp chung với thần tượng một tấm ảnh, mà sao vào miệng anh lại trở nên kỳ lạ như vậy?
Cô giải thích: “Không phải, em chỉ thích phim anh ấy đóng mà thôi, anh nghĩ đi đâu vậy.
Thiếu nữ
bọn em đều như vậy, muốn chụp ảnh và lấy chữ ký của idol làm kỷ niệm, chứ không có ý gì khác.
Thư
Thư cũng thích anh ấy, bác sĩ Tống người ta cũng có nói gì đâu…”
Ẩn ý là: Chỉ có anh tình tình kì cục.
Lục Bá An nhìn xuống cô: “Thiếu nữ?”
Hai chữ này chọc giận Từ Vọng, đổi lại thành cô không để ý tới anh.
Phụ nữ vô cùng mẫn cảm với tuổi
tác.
Lúc còn trẻ thì cô mong người khác cảm thấy mình trưởng thành, đến khi có tuổi rồi lại bắt đầu tỏ
ra trẻ trung.
Cô biết có tuổi rồi mà tỏ ra trẻ trung thì không tốt lắm, nhưng nỗi sợ già đi khiến
cô bắt đầu thôi miên mình, cứ như thường nói như vậy sẽ khiến mình thật sự trẻ lại.
Miễn là không
ngây thơ trong công việc, thì thỉnh thoảng giả vờ trẻ trung cũng có làm sao? Có làm sao đâu chứ?
Cô lại không tự xưng là thiếu nữ mỗi ngày, chỉ thỉnh thoảng nói như vậy thì có làm sao? Có làm sao
đâu chứ?
“Đồ trực nam lạnh lùng đáng ghét đó! Anh ấy không nói lời ngon tiếng ngọt dỗ tớ thì thôi đi, lại
còn giận ngược lại tớ nữa!” Cô đang gọi Lâm Thư tố cáo Lục Bá An, thì Từ Nhất chạy vào.
Cô ôm cục
cưng béo ú, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của bé, cảm thấy con trai vẫn là ngoan ngoãn đáng
yêu nhất.
Lâm Thư ở đầu kia của điện thoại chỉ mỉm cười chứ không cho ý kiến.
Đây là do Từ Vọng có một cuộc
sống quá hạnh phúc, được nuông chiều nên sinh ra kiêu ngạo.
Cô ấy không dám phàn nàn về Lục Bá An
như trước nữa.
Khi họ nói chuyện điện thoại, Từ Nhất đưa bàn tay nhỏ bé chạm vào mặt mẹ mình, vỗ nhè nhẹ rồi in
một nụ hôn lên má mẹ.
Sau khi để lại một vệt nước bọt, bé lại nói như dỗ dành Gâu Gâu: “Ma ma không
giận nhé.”
Trái tim của Từ Vọng được hâm nóng, vô cùng ấm áp và thoải mái.
Kiếp trước cô đã làm được việc tốt
to lớn gì mà có thể đổi lấy một bảo bối ngọt ngào thế này vậy.
Cô lại ôm hôn con trai.
Từ Nhất không đợi cô hôn xong, đã uốn người trượt khỏi chân Từ Vọng rồi chạy ra ngoài.
Từ Vọng cảm
thấy hơi sai sai, cúp điện thoại đi theo bé, chỉ thấy bé chạy đến trước mặt Lục Bá An, ngước khuôn
mặt nhỏ lên khoe công lao: “Chá chá, ma ma không giận nữa.”
“Thật ngoan.” Lục Bá An xoa đầu nhỏ của con, rồi lấy ra một cây kẹo mút, xé vỏ đặt kẹo vào tay bé.
Từ Nhất vui ra mặt, cầm kẹo mút ngậm mà như ôm bảo bối.
Từ Vọng không kiềm lòng được mắng thầm:
Thằng nhóc chân chó này.
Cô bước ra từ phía sau cánh cửa, bày tỏ sự khinh bỉ đối với hành vi của Lục Bá An: “Lục Bá An, sao
anh có thể lấy kẹo để mua chuộc một đứa trẻ ngây thơ vô tội như vậy hả, thật hèn hạ.”
Lục Bá An nhìn sang cô, bình tĩnh nói: “Có tác dụng là được.” “Không có tác dụng, em vẫn giận anh.”
Cô đi tới, giận dữ nhìn anh.
Từ Nhất ngây thơ vô tội trong miệng Từ Vọng nhìn thấy mẹ mình đến thì mỉm cười ngốc nghếch, hết sức
vô tư dâng hết tình yêu của mình, dùng hai tay giơ cây kẹo mút lên cho Từ Vọng: “Ma ma ăn kẹo.”
Từ Vọng vừa tuyên bố còn giận không nhịn được, không thể không kiểm soát miệng mình mà cong môi
cười.
Thằng nhóc này, chỉ biết ăn.
Lục Bá An bế Từ Nhất và ôm eo cô trở về phòng.
Cô tránh né tượng trưng hai lần, rồi để mặc anh ôm
đi.
Từ Vọng cuối cùng cũng được chụp ảnh với thần tượng, và Lục Bá An đi cùng cô.
Họ đã chụp một tấm
ảnh rất quy tắc.
Từ Vọng muốn bày tỏ tình yêu của mình với