Sau màn cầu hôn trên sân khấu của Kim Thượng, Yên Vân Hạ và Lý Trạch Lâm cũng rất nhanh chóng đi đăng ký kết hôn.
Lý Trạch Lâm cứ giống như sợ Yên Vân Hạ sẽ bỏ trốn mất nên nằng nặc kéo tay cô tới cục dân chính sớm nhất có thể.
Nhìn hai tờ giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ đặt cạnh nhau, Lý Trạch Lâm sung sướng chụp lia lịa làm Yên Vân Hạ không khỏi bật cười, hỏi cậu:
- Lý Trạch Lâm, anh cứ giống như là lần đầu tiên nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn vậy, Lần trước đóng phim truyền hình, không phải anh cũng đã được ‘cưới’ rồi à?
Lý Trạch Lâm lựa một tấm hình đẹp nhất đăng lên trang cá nhân của mình.
Đơn giản thông báo bản thân cuối cùng cũng đã kết thúc ‘sự nghiệp’ độc thân, sau đó mới chậm rì đáp lại Yên Vân Hạ:
- Chuyện này làm sao có thể so sánh với nhau được? Lúc ấy anh chỉ là diễn viên\, hoàn toàn không có cảm xúc chân thật.
Bây giờ anh mới được là chính mình.
Được hưởng thụ hạnh phúc của mình này.
Lý Trạch Lâm thao thao bất tuyệt, Yên Vân Hạ cũng không muốn tranh cãi cùng cậu.
Trong một ngày thời tiết đẹp như vậy, đúng là rất thích hợp để kết hôn, cũng rất thích hợp để thông báo rằng, Yên Vân Hạ đã không còn là ‘người phụ nữ độc thân hoàng kim’ như trên báo từng đăng nữa rồi.
Trên mạng dường như lại một lần nữa bùng nổ.
Yên Vân Hạ và Lý Trạch Lâm lúc công khai yêu nhau quả quyết, đánh úp bất ngờ mà lúc kết hôn cũng nhanh gọn, chắc chắn như vậy.
Người qua đường A: Ôi, nam nữ thần của tôi thực sự về một nhà rồi.
Hạnh phúc quá đi mất.
Thiên Hạ Lâm Phong: Sao nhìn bọn họ hạnh phúc mà tôi cũng thấy hạnh phúc như người cưới là mình vậy nhỉ?
Người qua đường C: Thật đấy, tổ hợp nhan sắc này cũng quá đỉnh đi.
Chưa gì tôi đã nghĩ tới con của hai người họ trong tương lai rồi.
Chắc phải đẹp lắm!
Đương nhiên, khi Yên Vân Hạ báo tin này cho gia đình biết thì đã mắng một trận vì có người yêu cũng giấu mà kết hôn thì cũng vội vàng.
Ngược lại phản ứng của Lý Trạch Vĩ và Niên Tư cực kỳ phấn khích.
Họ đã ưng ý cô con dâu Yên Vân Hạ này từ lâu rồi, hiện tại hai người có thể về một nhà như vậy, đương nhiên người già bọn họ ủng hộ hết mình.
Lý Trạch Vĩ cùng Niên Tư cũng hấp tấp đặt vé máy bay về nước, ít nhất thì cũng phải cùng gia đình thông gia ăn một bữa cơm, họp bàn cho đám cưới thì mới phải lẽ.
Hai bên gia đình tương đối hòa hợp, điều mọi người không ngờ tới nhất là gia thế của Lý Trạch Lâm lại tốt như vậy.
Hoa Vân Thư đã từng gặp cậu ở nhà Yên Vân Hạ một lần, còn nghe cô kể về cuộc sống kham khổ của cậu thì không khỏi nhíu mày.
Có điều, đối với Hoa Vân Thư thì chuyện này cũng chẳng mấy quan trong.
Đơn giản là bà đối với Lý Trạch Lâm cũng quý mến, còn cậu lại ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Vậy là được rồi.
- Hai cái đứa này, đăng ký kết hôn cũng chẳng chịu thông báo với chúng ta một tiếng.
Hai đứa cũng giỏi thật đấy.
– Hoa Vân Thư đối với Yên Vân Hạ lên tiếng trách mắng nhưng rõ ràng tâm trạng lại vô cùng vui vẻ.
Cũng đúng thôi, đứa con gái cứ tưởng là sẽ phải ế của bà cuối cùng cũng có người rước, sao Hoa Vân Thư có thể không hứng khởi cho được? Yên Vân Hạ nghe bà nói vậy thì hơi bĩu môi, đáp lại:
- Mẹ à\, chẳng phải con thực hiện theo mong muốn của mẹ đó sao? Mẹ còn trách con nữa… Mẹ thật là nhẫn tâm quá đi.
Hoa Vân Thư thấy con gái chẳng cho mình chút mặt mũi nào thì vô cùng ủy khuất.
Người ta vẫn hay nói người già như trẻ con, thực sự có chút đúng.
Bà quay sang cậu con rể như muốn tìm kiếm chút đạo lý:
- Tiểu Lâm\, con coi Vân Hạ kìa.
Nó chẳng để người làm mẹ này vào mắt gì cả.
Vất vả sinh ra nó\, vậy mà đến khi gả đi cũng chẳng nghe nó hé răng kể cho mẹ tiếng nào.
Lý Trạch Lâm cười ngượng.
Phải rồi, Lý ảnh đế bên ngoài hào hoa phong nhã nhưng thực chất ở nhà cũng chỉ là một thê nô chính hiệu mà thôi.
Cậu hết nhìn Yên Vân Hạ lại nhìn Hoa Vân Thư, cuối cùng bất lực lên tiếng:
- Chuyện này một phần là lỗi của con.
Là do con quyết định gấp gáp nên Vân Hạ cũng không kịp báo cho mọi người.
Mẹ đừng trách cô ấy nhé.
Được rồi, Hoa Vân Thư thực sự thua rồi.
Sao bà lại có thể tin tưởng vào cậu con rể thê nô này sẽ đòi được công đạo cho mình cho chứ? Đã thế còn phải ăn thêm ‘cẩu lương’ của đôi trẻ.
Hoa Vân Thư hậm hực quay sang nhìn chồng mình, Yên Đình Thâm chỉ có thể cười ngượng, dỗ dành bà:
- Được rồi mà mẹ nó.
Hôm nay là ngày vui của hai đứa nhỏ, bà đừng có giận nhé.
Ngoan tôi thương.
Mọi người trong phòng đều bật cười.
Không khí gia đình ấm áp và vui vẻ.
Họ bắt đầu lên kế hoạch cho lễ cưới của Yên Vân Hạ và Lý Trạch Lâm.
Nào là thời gian, địa điểm rồi số lượng khách mời,… Lúc này, bồi bàn cũng bắt đầu mang thức ăn lên.
Yên Vân Hạ thích ăn cá nên Lý Trạch Lâm chủ động ra hiệu cho nhân viên đặt một đĩa cá nướng xuống trước mặt cô để Yên Vân Hạ dễ gắp.
Có điều thức ăn vừa đặt xuống, mặt Yên Vân Hạ lập tức tái mét.
Cổ họng cô trào lên cảm giác buồn nôn khó tả, nhưng trước mặt người lớn thế này, Yên Vân Hạ không thể thất lễ được.
Cô cầm cốc nước lên uống một ngụm để vơi đi cảm giác khó chịu, tuy nhiên cũng không khá hơn là bao.
Cuối cùng, Yên Vân Hạ chỉ có thể đưa tay lên che miệng, nén tiếng nôn khan vào trong.
- Vân Hạ, con sao thế? – Niên Tư ngồi ở phía đối diện Yên Vân Hạ đã để ý nãy giờ.
Hiện tại nhìn thấy cô như vậy, vội vàng lên tiếng hỏi.
Lời nói của Niên Tư cũng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, nhất là Lý Trạch Lâm.
Cậu nhìn sắc mặt Yên Vân Hạ trắng bệch, lo lắng tiếp lời:
- Hạ Hạ, em khó chịu ở chỗ nào sao?
Yên