Năm giờ sáng, mặt trời thức dậy phía chân trời.
Một hồi gõ cửa khiến cho Lê Nhất đột nhiên bừng tỉnh trong giấc mơ.
Cô mở cửa phòng ngủ ra, Lê Mạn cũng bị đánh thức đang cáu kỉnh đi về phía cửa, "Ai đấy!"
Cửa vừa mở ra, Lê Mạn thốt ra một câu "Đờ mờ", quẳng vinh quang vĩ đại của nhà giáo nhân dân đến tận nhà bà ngoại.
Lê Nhất nghe tiếng, trong mắt buồn vui đan xen.
Cô lười biếng đi đón, tựa đầu lên khung cửa, yên tĩnh đợi người bên ngoài cửa đi vào.
Buổi sáng giữa hè, ông chú mặc bộ tây trang kẻ sọc đậm chất retro khoe "vẻ đẹp" trái mùa.
Đôi giày da sáng bóng của ông ấy phát ra âm thanh the thé trên nền nhà cũ của nhà họ Lê, lúc ông đi đến trước mặt Lê Nhất, ông ấy ra vẻ tiêu sái tháo kính râm hiện đại xuống, giang rộng vòng tay thật lớn: "Con gái ngoan, bố về rồi đây."
Lê Nhất nhíu mày, khom xưng lách qua cánh tay Lê Lãng.
Đi vào trong phòng khách, cô lạnh nhạt nói với Lê Mạn: "Con xém quên mất mình còn có một người bố."
Lê Mạn nhún vai, ngáp một cái đi vào phòng ngủ, "Cảm ơn sáng sớm tốt đẹp này khiến em nhớ ra mình còn có một ông anh."
Lê Lãng lang thang nửa đời, chưa bao giờ được em gái và con gái để vào trong mắt.
Ông ấy đối với sự hờ hững của hai người cũng tập mãi thành thói quen.
Nhưng mà lần này, ông thật sự phát tài.
Ông nhấc mấy cái túi quà ở trước cửa đi vào, trên đó có logo thể hiện đây đều là nhãn hiệu xa xỉ của nước ngoài.
Ông gọi Lê Mạn đang quay về đi ngủ, lại vẫy vẫy tay với Lê Nhất, "Đều qua đây cho anh."
Đến giờ phát quà rồi.
Lê Mạn nhận được cái túi mà cô ấy cần phải mất ba tháng tiền lương mới có thể mua được, cùng với rất nhiều sản phẩm chăm sóc da, đồ trang điểm cao cấp mà cô ấy đã nhắm lâu lắm rồi nhưng không mua được vì nhiều lý do.
Lê Nhất nhận được ipad bản mới nhất, ba đôi giày thể thao phiên bản giới hạn gần đây đã xuất hiện trên các tạp chí thời trang và hai chiếc váy đẹp đẽ.
"Mua vé số trúng thưởng à?" Lê Mạn tìm thấy biên lai chính thức do trung tâm mua sắm phát hành trong túi và xác nhận rằng những món đồ này là hàng thật.
Lê Nhất khoanh tay ngồi trên bàn cơm, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào Lê Lãng đang bắt chéo chân ngồi đối diện cô, "Những số tiền này bố lấy ở đâu vậy?"
Lê Lãng không trực tiếp trả lời câu hỏi mà ông lấy cái chìa khoá xe trong túi quần ra đập lên mặt bàn thuỷ tinh, duỗi ngón trỏ nhẹ nhàng ấn một cái mở chìa khoá.
Nhà họ Lê ở tầng hai nên tiếng xe vang ở dưới lầu vô cùng rõ ràng.
"Khai Tâm, sau này mỗi ngày bố đều lái xe chở con đi học."
Nhũ danh của Lê Nhất là "Khai Tâm", là mẹ của cô đặt cho.
Tên này là tương lai của mẹ Lê đối với cô, chỉ mong cô cả đời vui vẻ là được.
Rất lâu rồi cô không được gọi nhũ danh này, cổ họng hơi nghẹn lại, lúc mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng hơn trước đó rất nhiều, "Bố, rốt cuộc bố đang kinh doanh gì vậy?"
Lê Mạn yên lặng cất những hoá đơn của những món đồ đi, nghe thấy Lê Lãng thoải mái nói: "Hai người không cần quan tâm cái này, nói rồi hai người cũng không hiểu.
Dù sao số tiền này của bố là trong sạch, hai người cứ việc tiêu xài là được.
Mấy năm nay không phải hai người chê bố không quan tâm gia đình sao, bây giờ bố nghiêm túc tuyên bố, Lê Lãng bố từ hôm nay trở đi đã quay về gia đình."
Lê Nhất và Lê Mạn nhìn nhau, trong ánh mắt chứa nhiều sự nghi ngờ.
-
Lê Nhất và Giang Sầm hẹn gặp nhau ở quảng trường gần nhà họ Giang.
Kiều Mộ Dương thân làm người tiếp khách không có phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Lúc sắp đến nơi, Lê Nhất hết lần này đến lần khác yêu cầu Lê Lãng thả cô xuống ngã tư.
Nhưng Lê Lãng nóng lòng muốn chiều con gái vẫn dừng xe Benz mới mua ở vị trí dễ thấy nhất trên quảng trường.
Lê Nhất buồn bực xuống xe, đang nghĩ thật may lúc cô xuống xe chắc là sẽ không bị bọn Giang Sầm nhìn thấy.
Vừa ngước mắt lên thì hai anh em nhà họ Giang và Kiều Mộ Dương đứng song song với nhau, đúng lúc đợi cô ở đằng trước.
Hai thiếu niên tuấn tú cùng cô bé xinh đẹp ăn mặc cùng tông màu, rõ ràng như người mẫu xinh đẹp bước ra từ tạp chí thời trang.
Kiều Mộ Dương mặc chiếc áo T-shirt đồng thương hiệu màu đen của một nhãn hiệu lớn và quần thể thao rộng màu trắng, hình vẽ trên chiếc áo đến từ hoạ sĩ nổi tiếng Nhật Bản, nhìn từ xa như một con hạc trắng.
Giang Sùng mặc áo Polo trắng đơn giản và quần thoải mái màu đen, logo thương hiệu khiêm tốn ẩn trong lớp vải thể hiện trọn vẹn khí chất của một người khiêm tốn.
Bạn nhỏ Giang Sầm mặc áo sơmi cổ búp bê trắng, kết hợp với chiếc váy jean hai dây màu đen, thắt bím tóc xinh đẹp, là một trong ba người có tạo hình dễ thương nhất.
Trùng hợp là, hôm nay Lê Nhất cũng mặc trắng kết hợp đen.
Áo sơmi ngắn tay màu trắng, váy đen dài thêm giày thể thao mới mà Lê Lãng tặng.
Trước khi ra ngoài, Lê Lãng nhân lúc Lê Mạn chưa chuẩn bị cắt hết mác của những món quà mà ông tặng, tuyên bố nếu Lê Mạn lén đi trả hàng, vậy bọn họ liền cắt đứt mối quan hệ anh em.
Lê Lãng ép Lê Nhất mặc chiếc váy mà ông mua.
Lê Nhất thề sống thề chết không mặc, ông lại nhõng nhẽo năn nỉ, nói vậy ít nhất cô phải đi đôi giày mới.
Bình thường Lê Nhất mặc đồng phục đều đi giày thể thao.
Lê Lãng tặng giày thể thao trái lại thể hiện một mặt tinh tế của ông.
Lê Nhất chọn một đôi giày thể thao trắng có kiểu dáng đơn giản nhất trong ba đôi, kết hợp với áo sơmi và váy, vừa trang nhã lại có sức sống.
"Chị Lê Nhất, đó là anh chị sao?" Giang Sầm chỉ vào Lê lãng đang tựa vào cửa xe nghe điện thoại, hỏi Lê Nhất.
Lê Nhất đứng bên cạnh ba người, nói: "Đó là bố chị."
"Chú trẻ quá." Giang Sùng đánh giá.
Lê Nhất ngượng cười.
Hai mươi mốt tuổi Lê Lãng đã có cô, bây giờ còn chưa đến bốn mươi tuổi, thêm gương mặt lạnh lùng trông có vẻ trẻ.
"Đi thôi." Cô nóng lòng muốn thoát khỏi tầm mắt của Lê Lãng.
Hôm nay trong balo Lê Nhất nhét không ít đồ, nặng trịch ở sau lưng.
Ban nãy chạy đến có hơi gấp nên sau gáy đổ chút mồ hôi.
Cô buông một bên quai cặp xuống lấy khăn ướt trong balo ra, hobby tranh minh hoạ Kiều Mộ Dương phồng lên trong đó như muốn rơi ra ngoài.
Lúc cô lấy tay đỡ đáy cặp thì có một bàn tay duỗi qua nhấc quai cặp cô lên, "Để anh."
Giọng của Giang Sùng và giọng của Kiều Mộ Dương có mấy phần giống nhau, trong nháy mắt, Lê Nhất tưởng là Kiều Mộ Dương, trái tim đập trật một nhịp.
Cô đứng thẳng người nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Giang Sùng, tầm mắt hơi loạng choạng, thiếu niên trong lòng cô đã cách xa cô mấy mét.
Lê Nhất hỏi Giang Sùng: "Đàn anh là lo lắng cho A Sầm sao? Vẫn phải đi cùng ạ."
"Phải, sức khoẻ A Sầm không tốt lắm, bình thường bọn anh rất hiếm khi cho con bé ra ngoài."
"Là tim không tốt sao?" Lê Nhất thử hỏi.
Giang Sùng ngẩn ra, sau đó gật gật đầu.
Lê Nhất không hỏi nữa.
Sở dĩ cô đoán được là bởi vì cô vô cùng hiểu rõ triệu chứng của người mắc bệnh này.
Mẹ cô vì tim không tốt mà qua đời từ lâu.
"Đôi giày này của em, gần đây Tiểu Kiều cũng đang định mua đấy.
Cậu ấy có niềm đam mê với giày thể thao." Giang Sùng bỗng nhiên chuyển chủ đề đến giày của Lê Nhất.
Lê Nhất quay đầu nhìn Kiều Mộ Dương ở đằng sau một cái, vạt áo cậu bị Giang Sầm nắm lấy một góc.
Trên lưng đeo cái túi đeo chéo con vịt nhỏ màu vàng của Giang Sầm, có loại khí chất thiếu niên ngoan ngoãn không tương xứng với ngày thường.
Kiều Mộ Dương nhạy bén