Bạn trai xuất sắc? Chia tay?
Lê Nhất đầu đầy chấm hỏi.
Ánh mắt Kiều Mộ Dương bình tĩnh như nước, giọng điệu hỏi câu hỏi này giống như tuỳ ý chào hỏi bình thường.
Lê Nhất hiểu được manh mối, nhớ đến cảnh xảy ra không tiệm bánh ngọt vào mấy hôm trước, còn tưởng cậu sẽ không nhớ cảnh râu ria ấy.
Cô đáp bằng giọng điệu thờ ơ bình thường như vậy: "Cậu nghĩ nhiều rồi." Nói xong vẫy vẫy tay với hai anh em nhà họ Giang.
"Lấy bao lì xì đi, tớ nói rồi không cần." Kiều Mộ Dương gọi Lê Nhất lại, nghiễm nhiên xem bao lì xì thành củ khoai lang bỏng tay.
Lê Nhất giả vờ như không nghe thấy, không quay đầu lại.
Cô bước nhanh đến khu vực ban nãy lấy sách rồi thả cuốn sách《Làm sao để quên đi bạn trai cũ》vào chồng sách rồi rời khỏi nhà sách.
Dưới hoàng hôn ráng đỏ, trên quảng trường náo nhiệt lạ thường.
Có thiếu niên trượt patin cùng với những cô dì khiêu vũ quảng trường tràn đầy năng lượng, có đài phun nước, âm nhạc và đàn bồ câu háu ăn không sợ người lạ.
Lê Nhất bước đi vội vàng, hết thảy náo nhiệt này đều không liên quan đến cô.
Cơn gió khô nóng lướt qua mặt cô hơi nóng, cô bỗng nhiên không thích mùa hè như vậy.
Vào trong xe mát mẻ, Lê Nhất quan sát Lê Lãng đang nghiêm túc lướt điện thoại qua gương chiếu hậu, hỏi ông ấy: "Con là một người rất phức tạo sao?"
"Con vẫn là cô bé, có thể có phức tạp đến mức nào." Lê Lãng thuận miệng nói.
Hỏi ông ấy có ích gì...
Lê Nhất tựa đầu lên cửa kính xe, uể oải lướt hình ảnh trong đầu, cô vẫn nhớ rõ từng đoạn mình tiếp xúc với Kiều Mộ Dương.
Cậu không hiểu có lẽ là cảm giác mâu thuẫn và tương phản đã xuất hiện nhiều lần trên người cô.
Ví như cô là kẻ nói dối, tự xưng rằng mình thiếu tiền nhưng bố cô lại lái một chiếc xe hơi sang và đi đôi giày số lượng có hạn.
Cần quan tâm sao? Từ trước đến nay Lê Nhất không quan tâm đến ánh mắt của người khác.
Chỉ là Kiều Mộ Dương không phải người khác, cậu có bất cứ suy nghĩ nào đều có thể trở thành nguyên nhân chi phối cảm xúc của cô.
Cô chán nản nghĩ, quên đi, mặc cậu nghĩ thế nào vậy, đối với cô mà nói cũng không quan trọng.
Dù sao cậu đã có cô gái mà mình thích.
Lê Lãng thấy con gái ngẩn người thì hỏi cô: "Hai cậu bạn đó là bạn học của con hả?"
"Bọn họ là học sinh của Nhất Trung Thành phố."
"Đó chẳng phải là bạn học với con sao?"
Lê Nhất nghiêng đầu nở nụ cười phóng đại với Lê Lãng, "Bố, con là học sinh của Minh Thành."
"À à à đúng đúng đúng, cô nhỏ con mới là Nhất Trung Thành phố, hai người các con không ở cùng trường."
Mở Wechat ra, hộp thoại của Kiều Mộ Dương xuất hiện đầu tiên, hộp thoại của Giang Sùng đứng thứ hai.
Lê Nhất bỗng chốc bị cảm xúc quấy phá bèn xoá hộp thoại của Kiều Mộ Dương đi rồi gửi tin nhắn cho Giang Sùng
[Đàn anh, hôm nay quên hỏi anh, anh định điền nguyện vọng vào trường nào vậy?]
Giang Sùng trả lời: [Vẫn chưa nghĩ xong.]
Lê Nhất: [OK, vậy anh nghĩ xong nhớ nói cho em biết nhé.]
Giang Sùng: [Sao lại quan tâm cái này vậy, lại nghe ngóng thay người khác à?]
Lê Nhất gửi icon giả vờ ngớ ngẩn.
Về cái tên Tùng Lam này, từ đầu đến giờ Lê Nhất đều giữ kín như bưng.
Nếu đã là yêu thầm, đáp án vẫn luôn chờ đương sự tự mình đến tiết lộ mới có thể khiến cho câu chuyện có cảm giác thần bí.
Trên thế giới có biết bao mối tình đơn phương không bệnh mà chết.
Nhưng chỉ cần không tỏ tình, trong lòng vẫn luôn có một hy vọng nói không chừng ngày nào đó đơn phương trở thành song phương.
-
Sắc trời đã tối, tất cả ánh đèn trong nhà sách đều được nhân viên bật lên.
Khu vực tranh ảnh tràn ngập trẻ thơ càng thêm mơ mộng dưới ánh sáng mạnh.
Hai thiếu niên cao lớn đẹp trai ngồi dưới đất không hề khớp với bầu không khí cổ tích.
Cô bé trước mặt bọn họ đắm chìm trong câu chuyện cổ tích, là công chúa mảnh mai được hai kỵ sĩ yêu thương che chở.
Có người đi tới bắt chuyện, tư thái thành thục xinh đẹp ngồi xuống bên cạnh Kiều Mộ Dương.
Cô ta hỏi cậu có thể trao đổi phương thức liên hệ một chút được không.
Kiều Mộ Dương khách sáo cười cười, nghiêng đầu dựa lên bả vai Giang Sùng, vô cùng có cảm giác làm nũng.
Người phụ nữ mất hứng trở về, Giang Sùng ghét bỏ đẩy đầu Kiều Mộ Dương ra, "Cháu lại chơi chiêu này."
Kiều Mộ Dương thoáng nhìn màn hình điện thoại mà Giang Sùng đang nói chuyện phiếm, avatar của Lê Nhất rất bắt mắt.
Cậu hỏi: "Hồi trước có phải Lê Nhất cũng làm hobby của cậu phải không?"
"Ừm."
"Cho nên cậu không quan tâm?"
Giang Sùng cười nói: "Làm rất thú vị, tuỳ cô ấy đi."
Kiều Mộ Dương hừ cười một tiếng.
Dưới sự phụ trợ của người tốt bụng, người so đo quá đáng ngược lại thành cậu.
"Cô ấy có đưa bao lì xì cho cậu không?" Cậu lại hỏi.
"Đưa rồi."
Kiều Mộ Dương giễu cợt một tiếng: "Sao sức lực cô ấy dồi dào vậy."
"Cháu tưởng ai cũng giống cháu à, buổi tối không ngủ, ban ngày giống như mộng du." Giang Sùng trêu ghẹo xong lại nói về Lê Nhất, "Ngoài làm những cái này, ngoài giờ học cô ấy vẫn còn bổ túc cho bạn học cùng lớp nữa.
Đúng rồi, nghe nói cô ấy đang yêu đương? Nếu là thật, cậu rất bội phục cô ấy.
Nghe nói cuối kỳ này cô ấy thi đứng đầu khối, đối với cô ấy, việc yêu đương không hề làm trì hoãn việc học."
"Chắc là vậy." Kiều Mộ Dương nhớ đến hôm đó Lê Nhất đặc biệt mặc váy đồng phục JK.
Bình thường cô không thích ăn mặc, lúc nào cũng dùng đồng phục rộng thùng thình che khuất đường cong duyên dáng của thiếu nữ.
Cô đạt danh hoa khôi của trường với chỉ số IQ cao và tính cách tốt.
Một khi cô bắt đầu thích làm đẹp, vậy nhất định là cô gái vui vì chính mình.
Cô còn cùng với cậu bạn kia mua bánh ngọt, đó rõ ràng là chuyện mà người yêu mới làm.
Giang Sùng nhìn về phía Kiều Mộ Dương với đôi đồng tử đang mất tiêu điểm, hỏi cậu: "Còn cháu và Zoe thì sao?"
Thiếu niên lấy lại tinh thần, vươn vai một cái, "Cháu không có ý gì với cô ấy."
Cậu nghịch nghịch cái móc khóa in tranh minh hoạ bản thân mình, nghĩ, đợi Zoe mang mấy món đồ này về cho mẹ cậu, bà ấy nhất định sẽ thích.
Sau khi ba mẹ ly hôn, Kiều Mộ Dương theo Kiều Tụng Văn nên hai mẹ con hiếm khi gặp nhau.
Dần dà, sự hiểu biết của bọn họ về đối phương cũng càng ngày càng ít, mỗi lần giao tiếp đều có chướng ngại nhất định.
Về tình hình của mẹ cậu, cậu thường biết thông qua Zoe.
-
Sau khi Lê Lãng trở về nhà, nhà họ Lê chỉ có hai phòng ngủ nên có hơi chật chội.
Lê Nhất đưa phòng cho Lê Lãng còn bản thân mình định ngủ ở sofa phòng khách.
Lê Mạn nói không cần thiết, sau này mỗi tối cô ấy đều ra ngoài yêu đương, đêm không về ngủ.
Lê Lãng cứ kêu em gái lớn rồi không quản được.
Từ trạng thái gần đây của Lê Mạn, Lê Nhất phán đoán được cô ấy đang yêu đương với một chú có phẩm chất cao.
Một lần tình cờ, cô nghe được giọng nói của bạn trai Lê Mạn trong điện thoại của cô ấy.
Giọng nói từ tính đến cực điểm kia tiết lộ chú ấy có khí chất không tầm thường.
Tiếc là, Lê Nhất chỉ nghe thấy hai câu nên không thể phán đoán được chú đó rốt cuộc làm công việc gì.
Thời gian dạy kèm cho Giang Sầm trôi qua khá nhanh, đảo mắt đã đến giữa tháng bảy.
Lê Nhất không gặp Kiều Mộ Dương nữa, nghe nói cậu đã đến ở nhà ông ngoại cậu, phải đến khi kết thúc kỳ nghỉ mới quay lại, mà Zoe đã rời khỏi Trung Quốc.
Giang Sùng cũng không thường lộ diện, sau khi anh ấy điền nguyện vọng xong, tương lai đã được sắp xếp nên trước khi xa nhau, anh ấy thường xuyên tụ tập với bạn học cấp 3.
Sau khi biết được nguyện vọng cụ thể của Giang Sùng, Lê Nhất chuyển lời cho Tùng Lam đầu tiên.
Lê Nhất: [Nhưng mà chị ơi, chị thật sự phải nghĩ rõ ràng đó, dù sao cũng là tương lai của bản thân mình.]
Tùng Lam: [Cảm ơn em, chị đã nghĩ rất rõ ràng rồi, Giang Sùng là giấc mộng của chị.]
Lê Nhất nghĩ, yêu thầm có lẽ cũng cần phải biết xem xét tình hình, nếu như không đủ can đảm cô đơn thì hãy kiên nhẫn lên kế hoạch.
Cô lại nhớ đến Hứa Gia Thời, cô gái này rất có dũng khí, cuối cùng bởi vì lời tỏ tình không bệnh mà chết* mà sa sút tinh thần.
(*Muốn ám chỉ sự phát triển của câu chuyện đi vào ngõ cụt.)
Các thành viên của biệt đội ăn kem đã thảo luận về Hứa Gia Thời một lần.
Phí Nhã nói nghỉ hè Hứa Gia Thời đi tham gia lớp huấn luyện thi nghệ thuật, nói không chừng nghỉ đông năm nay muốn đi thi học viện diễn xuất, tương lai sẽ làm diễn viên.
Lê Nhất tưởng tượng đến cảnh đó, nếu Hứa Gia Thời – nữ minh tinh siêu nổi tiếng vào nhiều năm sau – gặp lại Kiều Mộ Dương, con cưng của trời mà cô ấy đã từng thích thời niên thiếu, cô ấy sẽ cảm thấy thế nào.
Kiều Mộ Dương khi đó sẽ là dáng vẻ gì, cậu sẽ làm công việc gì? Có còn nhiệt tình đam mê bóng rổ không? Dáng vẻ lúc nói chuyện vẫn bất cần đời như vậy sao? Lúc đó, cô gái bên cạnh cậu sẽ là ai?
-
Mỗi ngày Tiêu Du đều ở nhà chăm sóc Giang Sầm nên trở thành người nói chuyện nhiều nhất với Lê Nhất.
Hôm đó nói đến bệnh của Giang Sầm, Tiêu Du hỏi chuyện của mẹ Lê Nhất, "Vậy sau này bố cháu có tái hôn không?"
Lê Nhất lắc đầu.
Mặc dù thời trẻ Lê Lãng hết sức lông bông trung niên lang thang, nhưng mà tình yêu mà ông ấy dành cho mẹ Lê Nhất vẫn mãi trung trinh không đổi, sau khi bà ấy qua đời vẫn một thân một mình.
Tiêu Du: "Vậy chắc bố cháu đối xử với cháu rất tốt nhỉ."
Lê Nhất gật đầu: "Cũng không tệ ạ."
Những năm cô thiếu tình thương của bố, gần đây Lê Lãng đều gắng hết sức bù đắp.
Lê Nhất cũng đang dần dần hoà giải với Lê Lãng của quá khứ.
Mặc dù cô và Lê Mạn vẫn không rõ được số tiền kia của Lê Lãng có từ đâu, cho nên hai người tạm thời vẫn không có tâm trạng tiêu xài của nhà giàu mới nổi.
"À đúng rồi, cô nhỏ của cháu là giáo viên tiếng Anh của Tiểu Kiều đúng không, thảo nào tiếng Anh của cháu tốt như vậy."
"Dạ, cô nhỏ dạy cháu rất nhiều." Lê Nhất không nhịn được lại nhắc Kiều Mộ Dương, "Nhưng mà thi đấu cháu vẫn thua Kiều Mộ Dương, nghe nói mẹ cậu ấy ở nước ngoài, chắc môi trường ngôn ngữ của cậu ấy rất tốt ạ."
"Tiểu Kiều nói tốt là do thằng bé tự học đó.
Nó thích xem bóng rổ xem phim Mỹ, toàn bộ đều học bằng hứng thú.
Thằng bé và mẹ nó gặp nhau không nhiều lắm, mẹ nó cũng không quản nó nhiều.
Đứa nhỏ này thông minh, học tiếng Anh tốt như vậy nên năm sau ra nước ngoài du học rất có lợi.
Nghỉ đông năm nay thằng bé đã bắt đầu chuẩn bị rồi, phải thi Toefl, Ielts các thứ, còn phải..."
Tiêu Du nói phần sau nhưng Lê Nhất lại không nghe vào được, cô giống như bị mất đi thính giác vậy.
Bên ngoài cô mỉm cười nhưng trong lòng như bị hắt một chén dầu đầy ớt hoà với giấm nồng.
Cậu sắp ra nước ngoài du học, ít nhất là bốn năm.
Nếu học nghiên cứu thì càng lâu hơn, thậm chí cậu còn có thể đến chỗ mẹ cậu sống.
Với lại Zoe cũng ở đó, cậu không có lý do gì không đi.
Chuyện tiếc nuối nhất trong thời thanh xuân cùng lắm cũng chỉ có thế này —— cô gái thích một chàng trai nhưng chàng trai ấy lại muốn cách xa cô.
Lê Nhất rủ mắt, đây là tin tức buồn nhất mà cô nghe được vào mùa hè này.
"Thực ra chúng ta vốn định để Giang Sùng cũng ra nước ngoài đi học, nhưng thằng bé không yên tâm Tiểu Sầm." Tiêu Du lại nói.
Lê Nhất kiềm chế sự chua xót, bình tĩnh nói: "Đàn anh Giang Sùng là anh trai tốt nhất mà cháu từng gặp."
"Nghe cháu miêu tả, tình cảm của bố cháu và cô cháu chắc cũng rất tốt."
"Ông bà nội cháu qua đời từ rất sớm, bố cháu lớn hơn cô nhỏ cháu mười một tuổi.
Trước khi kết hôn với mẹ cháu, hai anh em bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm cũng không tệ lắm ạ." Lê Nhất chậm rãi nói, miệng nói chuyện này nhưng trong lòng lại nghĩ chuyện khác.
"Giang Sùng lớn hơn em gái nó chín tuổi, thằng bé còn cưng chiều em gái hơn ba nó và cô nữa."
Lê Nhất khẽ cười một cái.
"Tiểu Kiều cũng đối xử với Tiểu Sầm đặc biệt tốt.
Giang Sùng có đôi lúc sẽ dạy dỗ Tiểu Sầm hơi nghiêm khắc, nhưng Tiểu Kiều sẽ không.
Tiểu Kiều rất hiểu lòng của cô gái nhỏ."
Lê Nhất nhớ đến Kiều Mộ Dương sẽ dùng tốc độ nhanh chóng để trả thư và quà của các bạn nữ tặng, cũng sẽ âm thầm bảo vệ chính nghĩa cho Hứa Gia Thời mến mộ cậu.
Cậu rất biết cách xử lý đúng mực khi ở chung với con gái.
"Điểm ấy rất giống bố thằng bé, EQ cao.
Mẹ thằng bé cũng là người rất xuất sắc, là bạn học đại học với bố nó, bọn họ kết hôn sớm rồi sinh ra Tiểu Kiều.
"Vậy tại sao bọn họ lại chia tay ạ?" Lê Nhất thuận theo lời hỏi.
"Nếu hai người đều rất kiêu ngạo, tự nhiên sẽ sinh ra ma xát.
Các cháu còn nhỏ nên không hiểu sự phức tạp của hôn nhân.
Tiểu Kiều canh cánh trong lòng rất nhiều năm, mấy năm trước còn ngóng trông bố mẹ có thể phục hôn, cũng không ngờ mẹ thằng bé đã lấy chồng mới vào năm ngoái.
Tiểu Kiều rất giỏi giấu chuyện, bên ngoài nhìn vào chẳng để ý cái gì nhưng thằng bé đã từng nói với Giang Sùng, nó rất muốn đi đổi tên.
Kiều Mộ Dương, mẹ thằng bé họ Dương.
Thằng bé cảm thấy tên của nó đã không còn ý nghĩa gì nữa."
Mẹ của Lê Nhất họ Kha, mẹ cô cũng từng muốn đặt tên cô là Lê Kha, mang họ của mình.
Nhưng Lê Lãng nói chữ "Lê" đã có rất nhiều nét rồi, lo sau này con gái đi học viết tên quá mệt nên lấy một chữ "Nhất."
(Tên của chị nhà黎一)
Nếu hồi đó Lê Nhất thật sự tên là Lê Kha, vậy sau khi bà ấy qua đời, mỗi khi bị người ta gọi tên lần nào, có lẽ cô cũng đều sẽ buồn lần đó vì sự ra đi sớm của mẹ.
Cho nên cảm giác khi Kiều Mộ Dương nói với Giang Sùng muốn đi đổi tên, Lê Nhất có thể đồng cảm.
Lúc về đi qua đại sảnh tầng một, Lê Nhất nhìn thấy trong hộp đựng thư của chủ nhân có ba bức thư do cô viết.
Vốn dĩ cô không định viết thư gửi cho Kiều Mộ Dương nữa, nhưng giữa bọn họ mới xuất hiện tầng ngăn cách hơi vi diệu.
Nếu như cô ngừng bút như vậy, với sự nhạy bén của cậu, cô lo danh tính của mình sẽ bị lộ.
Cho nên cô vẫn kiên trì một tuần biết hai bức thư cho cậu.
Nội dung thư cũng không dài, phần lớn đều là chuyện vui vẻ Lê Nhất gặp được.
Nhưng gần đây chuyện vui vẻ của cô thật sự quá ít, vì thế cô bắt đầu đắm chìm cách viết tiểu thuyết lãng mạn từ thô tục đến bùng nổ vào trong thư.
Tình tiết viết được vô cùng khó mở miệng, cô cảm thấy chữ Hán quá mức trần trụi nên dịch những đoạn lập dị đó sang tiếng Anh.
Chủ đề của tiểu thuyết là yêu thầm.
Đây là đề tài mà Lê Nhất có linh cảm, cô nghĩ, dù sao Kiều Mộ Dương căn bản không biết con người thật của cô, cho dù cô viết xúc động hơn nữa, cậu cũng không đoán ra được người viết thư giấu tên là cô.
||||| Truyện đề cử: Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên |||||
-
Ngày cuối cùng dạy kèm cho Giang Sầm, Lê Nhất gặp Kỷ Tư Viễn lần thứ hai.
Công việc gia sư của Kỷ Tư Viễn phải tiếp tục đến cuối tháng.
Học sinh cậu ta dạy không ngoan ngoãn bằng Giang Sầm, cả ngày đều đấu trí so dũng với cậu ta.
Cậu ta xem những việc đó thành chuyện thú vị kể cho Lê Nhất nghe.
Bỗng nhiên Lê Nhất cảm thấy câu chuyện may mắn trong mùa hè năm nay, là có được học sinh tốt nghe lời như Giang Sầm.
"Vậy ngày mai cậu sẽ không đến nữa sao?" Kỷ Tư Viễn hỏi Lê Nhất.
"Ừm."
"Vẫn còn nửa tháng nữa, định làm gì?"
Lê Nhất: "Ở nhà, còn có nhiều bài tập cần phải làm nữa."
"Cuối tuần trường có buổi chia sẻ cậu có đi không? Mấy đàn anh đàn chị thi vào Thanh Hoa Bắc Đại năm ngoái đều đến, sẽ chia sẻ kinh nghiệm thi."
Lê Nhất lắc đầu: "Nóng lắm, tớ lười chạy lắm."
Hai người đứng nói chuyện ở dưới tàng cây trên đường chính, cách đó không xa, chiếc xe việt dã màu xanh đậm mà Lê Nhất đã quen thuộc kia đang chậm chạp dừng ở bên kia đường.
Ánh mắt Lê Nhất bị hấp dẫn, Kỷ Tư Viễn cũng nhìn theo tầm mắt của cô.
Cửa xe mở ra, Kiều Mộ Dương đang cầm bóng rổ của cậu, ung dung nhảy xuống khỏi ghế phó lái.
Thiếu niên đứng ổn, thoáng nhìn qua phía Lê Nhất và Kiều Tư Viễn xa xa.
Kiều Tụng Văn lấy một chiếc vali màu đen