Kiều Mộ Dương không bắt tay Lê Nhất, cậu cuốn bài thi của Lê Nhất lại gõ vào lòng bàn tay cô.
Chỉ chốc lát sau nhóm quần chúng nhàm chán của lớp 8 liền tụ thành một chỗ thầm thì nói nhỏ.
Nói Lê Nhất đến tìm Kiều Mộ Dương giảng đề, quả thực là đánh bốp bốp vào mặt Kỷ Tư Viễn.
"Trước khi buôn chuyện, mấy người tốt nhất nên biết rõ Kỷ Tư Viễn có biết làm câu Vật lý cuối cùng đó không đi."
Đại biểu môn Vật lý của lớp 8 – Kỳ Tri Nhiên là một người thẳng tính.
Cậu ấy có ấn tượng với Lê Nhất khá tốt, biết cô là cô gái học giỏi.
Gần đây tin đồn truyền khủng khiếp, lớp 8 chỉ có cậu ấy nhận định Lê Nhất và Kỷ Tư Viễn không phải người cùng đường.
Trước khi Lê Nhất đến tìm Kiều Mộ Dương, cậu ấy vừa mới mượn bài thi Vật lý của Kiều Mộ Dương để chuẩn bị học cách giải của đại thần.
Trong lớp ngoài Kỷ Tư Viễn ra, tổng điểm môn tự nhiên của cậu ấy là tốt nhất, giữa cậu ấy và Kỷ Tư Viễn vẫn là quan hệ cạnh tranh.
Bây giờ lớp 8 có người giỏi Vật lý còn lợi hại hơn Kỷ Tư Viễn, trong lòng cậu ấy không biết là vui hay là buồn.
Kiều Mộ Dương đến lớp 8 đã hơn một tháng nhưng vẫn xa cách với mọi người.
Đến giờ cậu vẫn còn chưa thu hoạch được cậu bạn tốt nào để có thể cùng nhau ăn cơm, cùng đi WC.
Về cậu, suy nghĩ của Kỳ Tri Nhiên không khác với mọi người lắm.
Mặc dù người này đối nhân xử thế vừa khách sáo lại lịch sự, vừa nhìn đã biết là kết quả của một gia đình giáo dục tốt.
Nhưng sự lạnh lùng và thanh cao của cậu đã khắc vào trong xương, cậu cũng chưa bao giờ chủ động kết bạn với bất cứ bạn học nào.
Lúc Kiều Mộ Dương vừa vào lớp 8, chủ nhiệm lớp Từ Lịch bảo cậu chọn một trong ba bạn học ngồi một mình làm bạn cùng bàn.
Cậu không chọn mà hỏi: "Em có thể ngồi một mình được không?"
Lúc cậu ở Nhất Trung Thành phố, chủ nhiệm lớp bọn họ quy định mọi người chỉ có thể ngồi một mình.
Cho nên hai năm này cậu đều không có bạn cùng bàn, cậu đã quen ngồi một mình từ lâu.
Từ Lịch hỏi cậu tại sao.
Cậu lười giải thích nhiều, liếc mắt nhìn ba "đại thần" ngồi một mình một cái, nói: "Em sợ chen chúc người ta."
Vóc dáng cậu cao, duy trì thể thao lâu năm, dáng người không tính là gầy yếu.
Lời này nghe cũng có lý, Từ Lịch đành phải ngầm đồng ý.
Như vậy, bạn học trong lớp đều cảm thấy cậu khó tiếp cận.
Hơn nữa cậu còn được chuyển từ Nhất Trung Thành phố - đối thủ một mất một còn của Minh Thành, tổng điểm môn tự nhiên lại xuất sắc.
Để hỗ trợ Kỷ Tư Viễn, vị thần học tập trong trường mình, các cậu con trai trong lớp đương nhiên coi cậu – người cướp mất sự nổi bật của Kỷ Tư Viễn – thành kẻ thù chung.
Kỳ Tri Nhiên không thích đứng xếp hàng, nhưng cũng là người kiêu ngạo.
Kiều Mộ Dương chỉ cần không chủ động bắt chuyện với cậu ấy, cậu ấy cũng giả vờ làm như không thấy cái người này.
"Kỳ Tri Nhiên, cậu ra đây một chút." Kiều Mộ Dương cầm bút của Lê Nhất trong tay, đứng ở cửa sau phòng học nói.
Kỳ Tri Nhiên ngẩn ra, sau khi phản ứng lại thì cầm bài thi mới mượn của Kiều Mộ Dương chạy chậm qua, thoả mãn gia nhập vào phe nghe "đại ca" giảng đề Vật lý.
Kiều Mộ Dương không kiên nhẫn bằng giáo viên Vật lý, sau khi nói mạch suy nghĩ đơn giản xong thì xem như việc đã làm xong.
May mà gốc của hai "đệ tử" này vững chắc, vừa nghe đã hiểu.
Kỳ Tri Nhiên bừng tỉnh: "Hoá ra là thế, nhưng mà trong thời gian ngắn như vậy ai có thể nghĩ được chứ."
Kiều Mộ Dương gật gật đầu: "Tổng thể đề thi Vật lý lần này hơi khó, làm đến câu hỏi lớn cuối cùng đã không còn nhiều thời gian, cho nên trong chốc lát không giải được là chuyện rất bình thường."
"Vậy sao cậu giải ra được, mấy câu hỏi trước cậu làm rất nhanh, thời gian làm câu hỏi lớn này rất dư dả sao?" Lê Nhất hỏi cậu.
Kiều Mộ Dương đậy nắp bút của Lê Nhất lại, cầm trong tay nghịch.
Cậu lại nhớ đến dáng vẻ không tập trung kia, nói: "Muốn khó tất cả đều khó, chỉ là tớ may mắn hơn thôi, cái đề này đúng lúc tớ có xem qua trước đó."
"Vậy lúc đó cậu giải ra sao? Hay là cậu xem..." Kỳ Tri Nhiên muốn nói lại thôi.
Kiều Mộ Dương thấp giọng nói: "Tớ xem cách giải."
"Ồ." Lê Nhất hơi kéo dài giọng, lời ngầm là, xem ra cậu cũng không lợi hại như vậy.
Kỳ Tri Nhiên hỏi: "Là bộ đề nào vậy? Sách tài liệu cậu mua là gì?"
Kiều Mộ Dương thuận miệng nói một cái tên.
"Đói rồi, đi trước đây." Cậu phất tay với hai người bọn họ.
Lê Nhất nhíu mày: "Sao tớ chưa từng nghe thấy?"
Kỳ Tri Nhiên nhìn bóng lưng của Kiều Mộ Dương, giải thích với Lê Nhất: "Cái cậu ấy nói không phải là tài liệu giảng dạy, mà là ngân hàng câu hỏi của các cuộc thi Vật lý trong những năm qua."
"Vậy à."
Kỳ Tri Nhiên lắc đầu, thở dài nói: "Cậu ấy nói phét đấy, cuốn sách này chỉ có đề, không có cách giải.
Cậu ấy thật sự rất lợi hại."
Sau chuyện này, Kiều Mộ Dương hoàn toàn thu phục một số bạn học không hợp nhóm trong lớp 8 với cậu nhưng lại có Kỳ Tri Nhiên – cậu bạn vừa tỉnh táo lại vừa dễ thương.
Có lần Lê Nhất ở căn tin nhìn thấy hai người họ ngồi đối diện nhau, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cái người này rốt cuộc cũng không cần đi ăn cơm một mình nữa rồi.
-
Sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, chính sách tập thể dục của Minh Thành lại được đưa vào trong chương trình hàng ngày một lần nữa.
Vì không tụt lại phía sau, hai vận động tệ Lê Nhất và Thiệu Tinh Tuyền có thái độ với Cao Phi cường tráng tốt hơn nhiều so với lúc không chạy.
"Thực tế! Con gái các cậu thật sự quá thực tế!" Cao Phi một kéo hai, vừa chạy vừa quở mắng hai cô gái "không có chuyện không xum xoe" ở bên cạnh.
Lê Nhất xem như bình thường, nhiều nhất là mua đồ ăn nước uống cho Cao Phi, lời nói với cậu ta cũng mềm mại hơn trước một chút.
Thiệu Tinh Tuyền thì đặc biệt khoa trương, cô ấy thậm chí đồng ý thừa nhận Cao Phi đẹp trai hơn Kiều Mộ Dương, còn đăng lên vòng bạn bè mà Kiều Mộ Dương có thể nhìn thấy dưới sự ép bức của Cao Phi.
Hôm đó sau khi Thiệu Tinh Tuyền đăng lên vòng bạn bè xong, bạn học ở Minh Thành đều bình luận "?" đồng loạt ở bên dưới, chỉ có một người bấm thích cái tin này của cô ấy, chính là Kiều Mộ Dương.
Có thêm nhiều bạn chung, Lê Nhất dần dần phát hiện Kiều Mộ Dương là người không keo kiệt trong việc bấm thích bài đăng của người khác.
Điều này trái ngược với khí chất cấm dục kiệm lời ngày thường của cậu.
Nhưng cậu cũng có nguyên tắc của bản thân mình.
Vòng bạn bè của con trai, chỉ cần nội dung tích cực lành mạnh thì cậu đều bấm thích.
Mà con gái thì cậu chỉ bấm thích cho Thiệu Tinh Tuyền và Phí Nhã.
Trong kỳ nghỉ hè, Lê Nhất lại một lần nữa từ bỏ thói quen đăng bài lên vòng bè sau khi cảm thấy thất vọng vì quá mức say đắm vào lượt thích của cậu.
Tối hôm qua cô muốn thử nghiệm một chút về "sự bác ái" của Kiều Mộ Dương có thể che đậy bản thân mình hay không.
Sau khi rối rắm cả buổi, cô đã phá vỡ và đăng một cái gì đó liên quan đến anime.
Kết quả mãi cho đến bây giờ, cô cũng chưa cảm nhận được "sự bác ái" của cái người này.
Đó không phải đại biểu cho sự tồn tại của bản thân mình khác với với Thiệu Tinh Tuyền và Phí Nhã trong lòng cậu sao?
Nghĩ như vậy, đột nhiên Lê Nhất lại không thèm cái lượt thích của cậu nữa.
Hôm nay chạy bộ, sắc mặt Thiệu Tuyền trắng bệch, hơi thở mong manh hỏi: "Các cậu nói xem nếu tớ đến bệnh viện cấp giấy chứng nhận sức khoẻ không tốt, có phải sẽ không cần chạy nữa đúng không?"
Cao Phi: "Nhìn bình thường cậu hung thần ác sát như vậy, trông có giống cô gái có sức khoẻ không tốt không? Có quỷ mới tin!"
"Đừng nói chuyện, càng nói càng mệt." Lê Nhất bỗng nhiên dừng bước, khom lưng thở dốc.
"Sao vậy?" Cao Phi đỡ cánh tay cô, cúi đầu hỏi cô.
Lê Nhất: "Choáng đầu."
Thiệu Tinh Tuyền: "Đi, đi sang bên cạnh nghỉ một lúc đi."
Cao Phi thân là uỷ viên Thể dục nên đương nhiên không thể tụt lại phía sau.
Sau khi cậu ta trở lại hàng ngũ, hai cô gái công khai ỷ vào cơ thể không thoải mái mà ngồi ở mép bồn hoa.
Lớp 8 ở ngay sau lớp 7, Lê Nhất và Thiệu Tinh Tuyền vừa mới ngồi xuống, Kỷ Tư Viễn đã chạy qua.
Cậu ta sốt ruột hỏi Lê Nhất: "Đau bụng sao?"
Lê Nhất lắc đầu: "Không sao, cậu mau quay về đi."
Kỷ Tư Viễn: "Đưa cậu đến phòng y tế nhé."
"Thật sự không cần."
Lúc này có một cậu bạn lớp 8 phát ra một tiếng rít.
Lê Nhất thấy thế lập tức đứng dậy, "Tớ không sao, Tinh Tuyền chúng ta chạy thôi."
Tiềm năng bị kích thích trong cảm xúc tột cùng, Lê Nhất chạy vừa ổn định lại vừa nhanh, Thiệu Tinh Tuyền bị cô lôi kéo thì sợ ngây người, cứ mãi hô: "Chị hai à cậu đừng miễn cưỡng chống đỡ."
Lê Nhất nhíu mày, mặt đỏ bừng, "Bây giờ tớ nhìn thấy con trai lớp 8 thì đau đầu."
Mười phút sau, ngay trước tiết ba, một cậu bạn nào đó của lớp 8 đặc biệt xuất hiện trước mặt Lê Nhất đang đau đầu.
Thiệu Tinh Tuyền thân thiện hỏi Kiều Mộ dương: "Có chuyện gì không Tiểu Kiều?"
Kiều Mộ Dương rủ mắt, khoé môi mang theo nụ cười lịch sự, "Nghe nói cậu viết văn rất tốt, tớ muốn nhờ cậu mỗi ngày sau này dùng thời gian chạy bộ phụ đạo giúp tớ."
Cho nên cậu đến là tìm Thiệu Tinh Tuyền.
Lê Nhất tự giác lui ra sau.
Cái người này lại nhìn về phía cô, nâng mắt lên thì nụ cười thay đổi, nói với cô: "Vốn dĩ cậu giúp tớ đọc hiểu, đến cùng với Thiệu Tinh Tuyền đi."
Nhạy bén như Lê Nhất, giây sau cô đã hiểu, cậu đây là giải vây cho hai cô gái không chạy nổi.
Thiệu Tinh Tuyền hỏi: "Vậy giáo viên sẽ đồng ý chứ??"
"Sẽ." Kiều Mộ Dương chắc chắn nói.
Thiệu Tinh Tuyền nghĩ dù sao cậu vẫn sẽ có cách giải quyết.
Giáo viên Ngữ văn lớp 8 hạ lệnh sống chết với cậu, nếu thành tích Ngữ văn của lần giữa kỳ này cậu không đạt được 110 điểm thì tháng ngày sau này của cậu sẽ không được dễ chịu.
Lúc này Lê Nhất bắt đầu quan tâm đến vấn đề khác, cô hỏi Kiều Mộ Dương: "Dù sao bọn tớ cũng chạy không nổi, không chạy thì không chạy vậy.
Vậy chẳng lẽ cậu không cần chạy bộ rèn luyện một chút sao?"
Chỉ thấy cái người này híp mắt mím môi nhìn Lê Nhất vài giây, sau đó như có chuyện lạ mà gật gật đầu: "Ồ, xem ra cậu cảm thấy tớ cần phải rèn luyện."
Lê Nhất: "............"
Kiều Mộ Dương nói chuyện chính xong liền nhấc chân rời đi.
Thiệu Tinh Tuyền nhìn bóng lưng cậu một lúc rồi hỏi Lê Nhất ở bên cạnh: "Người có thiên phú vận động dáng người quả thực tốt đến bùng nổ, cậu nói xem cậu ấy có mấy múi nhỉ?"
Lê Nhất hừ một tiếng: "Tớ nào biết."
Thiệu Tinh Tuyền lại hỏi: "Cậu bổ túc đọc hiểu cho cậu ấy thế nào?
"Chẳng ra sao cả."
Trên thực tế Lê Nhất mới bổ túc một lần cho cậu mà thôi.
Lần đó cô chọn tác phẩm mà cô cho rằng rất hay giảng cho cậu, nhưng cậu lại mất hết hứng thú.
Giảng đến cuối cùng, cô mất hứng hỏi cậu có phải hôm nay không có tâm trạng học phải không.
Ai ngờ người này nói: "Cậu không cảm thấy cái tác phẩm này đặc biệt quái đản sao?"
"Quái đản? Cho nên lúc cậu thi cũng có tật như bây giờ chọn đề thi sao?" Giọng điệu Lê Nhất có hơi nóng nảy.
Kiều Mộ Dương dõng dạc nói: "Nếu nhất định phải làm trái ý muốn chủ quan, dùng cái gọi là kỹ xảo để trả lời câu hỏi thì tớ thà rằng không cần mấy điểm này.
Không có môn thi nào giả dối như bài thi của môn Ngữ văn, chỉ cần hô khẩu hiệu là có thể đạt điểm."
Lê Nhất nghe hiểu được ý của cậu, muốn cãi lại lại cảm thấy không có tác dụng.
Dù sao sang năm cậu phải ra nước ngoài, không cần quan tâm điểm số của việc thi đại học.
Cậu có thể chủ động tìm cô bổ túc Ngữ văn đã là yêu cầu cao với bản thân cậu rồi.
Trong lòng không hiểu sao lại có hơi chua xót, cô cố nén xuống, thuận theo lời cậu nói: "Những điểm này cậu không cần thì không cần vậy, tớ tôn trọng nguyện vọng chủ quan của cậu, vậy môn này cũng không cần bổ túc."
"Phải bổ, ít nhất phải đối phó với giáo viên Ngữ văn của lớp tớ trước đã." Ngón tay Kiều Mộ Dương linh hoạt quay bút, lại nói: "Trước khi thi đại học, tớ sẽ giải đáp hết tất cả các câu hỏi Vật lý mà cậu không biết."
Sau này của sau này, Lê Nhất nhớ lại quá trình mưu trí yêu thầm Kiều Mộ Dương của bản thân mình, ngoài chuyện giống như chơi tàu lượn siêu tốc lúc nhỏ ra, nó còn giống như quả dương mai dại ở sân sau nhà bà ngoại mà bản thân vô tình ăn phải khi còn nhỏ.
Chua chát và ngọt ngào mãi