Lê Nhất biết đây là nói đùa, duỗi ngón cái like cho cái "kiêu ngạo" không muốn người khác làm phiền của cậu, lại hỏi cậu: "Tìm tớ có chuyện gì à? Cậu không thể nào đến khoe thành tích đâu nhỉ."
"Buổi tối bố tớ và bạn gái ông xuống bếp, muốn mời cậu và chú Lê đến cùng nhau ăn cơm." Kiều Mộ Dương quay đầu nhìn đồng hồ trên tầng đối diện, cách tiết học chỉ còn lại một phút.
Bố tớ và bạn gái ông...
Lê Nhất thuận theo sự biểu đạt thú vị này của cậu, hỏi: "Bạn gái của bố cậu gần đây thường đến nhà cậu sao?"
Số lần Lê Mạn đến nhà họ Kiều quả thực nhiều hơn so với trước kia.
Vừa mới bắt đầu, Kiều Mộ Dương không quen trong nhà có thêm người khác giới.
Mỗi lần Lê Mạn đến, cậu đều chào hỏi với cô ấy mang tính tượng trưng, sau đó liền trốn vào thư phòng hoặc phòng ngủ.
Sau đó Lê Mạn rất thích mày mò một số dụng cụ nhà bếp, lúc nghiên cứu không ra đều đi "quấy rầy" cậu.
Dần dần, cậu bị ép bắt đầu thích ứng trong nhà vì có Lê Mạn đến mà xuất hiện hơi thở khói lửa.
Ký ức về bố mẹ ở bên nhau trong tâm trí của Kiều Mộ Dương vốn đã rất mơ hồ.
Khi cậu còn rất nhỏ, Kiều Tụng Văn và mẹ cậu – Dương Phàm – chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Sau khi ly hôn với Kiều Tụng Văn, Dương Phàm đến châu Âu học tập và làm việc.
Mấy năm nay đi mấy quốc gia, mãi đến năm ngoái mới tái giá rồi định cư ở miền Nam nước Pháp.
Kiều Mộ Dương tính, mấy năm nay số lần cậu gặp mẹ chỉ đủ bàn tay.
Lê Mạn là người thẳng tính nên nói thẳng thắn với Kiều Mộ Dương từ sớm.
Giai đoạn hiện tại cô ấy chỉ là muốn yêu đương với Kiều Tụng Văn, không có lòng dạ nào làm mẹ kế của cậu.
Cô ấy ở nhà họ Lê chưa bao giờ bày ra dáng vẻ bà chủ, đối xử với Kiều Mộ Dương, hơn phân nửa thái độ cô ấy đều xem cậu thành học trò của mình.
Nên nóng nảy thì nóng nảy, nên thuận theo thì thuận theo.
Có đôi khi Kiều Mộ Dương sẽ cảm thấy, trong nhà chẳng hề có thêm bạn gái của bố, mà là bản thân có thêm chị gái thích "xù lông."
Cậu gật gật đầu, trả lời Lê Nhất: "Bình thường."
Lê Nhất bĩu môi, thay đổi cách biểu đạt nói: "Vậy cậu đã từng ăn cơm mà chủ nhiệm cũ của cậu làm chưa?"
Lê Mạn không hề có thiên phú trong bếp núc, sau mấy lần cô ấy nấu ăn thất bại, là Kiều Mộ Dương bắt tay làm cơm giải quyết vấn đề ấm no của bọn họ.
Vì thế thái độ "chuồn đây chuồn đây" của Kiều Mộ Dương mà vẫy tay với Lê Nhất: "Sắp vào học rồi, đi trước đây."
Lê Nhất hiểu ý, nhịn cười rồi đi về phía lớp mình.
Đi đến cửa, cô nghiêng người nghiêng đầu nhìn bóng lưng anh tuấn của Kiều Mộ Dương, bỗng nhiên nghĩ, mời cô tối nay đi ăn cơm? Lẽ nào là muốn tổ chức sinh nhật cho cô?
Bỏ đi, Lê Lãng là người cẩu thả sơ suất, bản thân Lê Mạn cũng không thích ăn sinh nhật cho nên không nhớ rõ ngày sinh của cô.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Bác Sĩ Khó Chiều |||||
-
Lần thi giữa kỳ này, Kỳ Tri Nhiên chen vào top 15.
Điểm Vật lý của cậu ấy đứng sau Kiều Mộ Dương, đứng thứ hai ngang hàng với Kỷ Tư Viễn.
Kiều Mộ Dương thi thứ nhất, cậu ấy là người không kinh ngạc nhất lớp 8.
Lúc nghỉ trưa, nghe thấy có bạn cùng lớp nói Kiều Mộ Dương cướp hạng đầu của Minh Thành.
Cậu ấy không nghe được bèn chạy qua nổ súng: "Cậu tốt nghiệp nhà trẻ nào vậy hả?"
"Tri Nhiên, có đi chơi bóng không?" Kiều Mộ Dương cũng nghe thấy những lời đàm tiếu này, đập bóng rổ gọi Kỳ Tri Nhiên đang bất bình thay mình đi.
Hai người đi ra khỏi phòng học, Kỳ Tri Nhiên hỏi Kiều Mộ Dương: "Trong lòng cậu thật sự không để ý lời bọn họ nói sao?"
Kiều Mộ Dương thoải mái cười một cái, "Con người tớ không có kiên nhẫn nghe mấy thứ nhàm chán, hơn nữa trí nhớ lại kém.
Nói thật, tớ nhớ tên của mọi người đã nhớ không hết rồi."
Kỳ Tri Nhiên im lặng không nói, nghĩ cái người này thật rộng lượng.
Đi qua bảng thông báo, chỗ bảng vàng vẫn có không ít bạn học tụ tập.
Kỳ Tri Nhiên cười nói: "Muốn đi góp vui không? Tân khoa Trạng nguyên, người được yêu thích?"
Kiều Mộ Dương đập bóng, không liếc ngang mà đi qua tấm màu đỏ danh dự của mình.
Cậu không phải xem thường, mà là không muốn nhìn thấy dáng vẻ đắm chìm chèo CP của một số bạn học nào đó.
"Tiểu Kiều, lần này điểm Ngữ văn của cậu được nâng cao nhiều như vậy, đến lúc học tiết Ngữ văn, chắc cô Lý không nhìn cậu chằm chằm như trước kia đâu nhỉ."
"Tuỳ cô ấy."
"Vậy lần này cậu làm văn viết cái gì vậy?
Viết cái gì hả?
Viết mấy công dụng điển cố mà Thiệu Tinh Tuyền cho, lại dựa theo kỹ năng hành văn của văn nghị luận, thay thế một chủ đề lớn và chắp vá lung tung thành một bài.
Không hề tốn công mà chiếm được số điểm bình thường, nhưng lại không hề có gì mới, không hề thú vị.
Cậu lạnh nhạt nói: "Các cậu viết cái gì, tớ viết cái đó."
"Ái chà, cậu không phải không chịu thoả hiệp sao." Kỳ Tri Nhiên trêu, "Chẳng lẽ vì có thể thi đứng hạng nhất à?"
Kiều Mộ Dương nghiêng đầu nhìn Kỳ Tri Nhiên: "Bằng không thì sao?"
"Xem ra cậu cũng là người để ý thành tích, tớ tưởng cậu không quan tâm chứ.
Tớ vẫn còn nghĩ, có phải cậu vì để tên mình đứng trước Kỷ Tư Viễn..."
"Tớ là nghĩ như thế."
Kỳ Tri Nhiên dừng lại, kích động giữ cánh tay Kiều Mộ Dương, "Cho nên cậu cũng không thích Kỷ Tư Viễn hả?"
"Cái đó trái lại không có." Kiều Mộ Dương khẽ cười một tiếng, "Chỉ là lần này tớ đánh giá cao thành tích của một người khác."
Cậu ngàn tính vạn tính cũng không tính được điểm của Lê Nhất lại tụt xuống đến hạng ba.
Chỉ có mấy cách sắp xếp thứ tự tên nhất nhì ba, nhưng cố tình...
Ha.
Tất nhiên lời này Kỳ Tri Nhiên nghe không hiểu, cậu ấy hỏi: "Có ý gì vậy?"
Kiều Mộ Dương vỗ bả vai cậu ấy, "Sau này cậu sẽ hiểu."
"Nhàm chán quá vậy, làm như vậy không tốt đâu nhỉ?" Hai người còn chưa đi xa thì trước bảng vàng náo nhiệt đột nhiên vang lên âm thanh như thế.
"Tớ đi xem xem." Kỳ Tri Nhiên chạy tới góp vui.
Đợi cậu ấy quay lại bèn kể cho Kiều Mộ Dương nghe thứ mình nhìn thấy như chuyện cười, "Vẽ hình trái tim giữa tên của Kỷ Tư Viễn và Lê Nhất, đây là chuyện mà học sinh tiểu học mới làm."
Kiều Mộ Dương kiên nhẫn đập đập bóng, mơ hồ phát ra tiếng cười nhạo.
-
Học hai tiết Toán vào buổi chiều xong, Phí Nhã nằm bò lên bàn ánh mắt rã rời oán giận: "Buổi chiều học hai tiết Toán quả thực là chuyện giày vò nhất thế gian.
Nghiêm túc nghe thì mệt chỉ muốn ngủ, mà không nghiêm túc nghe thì thật có lỗi với sự mong đợi tha thiết của anh Húc."
Lê Nhất nặng nề vỗ bài thi của Phí Nhã trước mặt cô nàng: "Lần sau cậu vẫn nghiêm túc nghe đi.
Ngay cả bước giải đề cơ bản cậu cũng có thể làm sai, thật sự là không nên."
Phí Nhã than thở: "Cầu xin cậu đó chị hai, để tớ ngủ năm phút đi, đừng để tớ nghe thấy hai chữ Toán học này nữa."
"Trời ơi trời ơi trời ơi, bảng vàng top 10 đã đổi, không phải cái tờ mà hiệu trưởng đích thân viết nữa." Có bạn học chạy vào lớp làm loa phát thanh.
Phí Nhã lập tức tỉnh táo tinh thần, "Đã đổi rồi hả? Tại sao vậy?"
"Không biết, nhưng mà đổi cũng là chữ viết tay bằng bút lông, chỉ là thay đổi hình thức một chút thôi."
"Tuyền nhi, chúng ta đi xem đi!" Rõ ràng Phí Nhã ồn ào đòi ngủ, nhưng lại tinh thần phấn chấn lôi kéo tay Thiệu Tinh Tuyền chạy ra bên ngoài.
"Lê Nhất, cậu đi không?" Thiệu Tinh Tuyền quay đầu lại hỏi Lê Nhất.
Phí Nhã: "Cô ấy không đi cô ấy không đi đâu, cô ấy đâu có hứng thú với mấy cái này."
"Không đi." Lê Nhất nghiêng đầu, vùi đầu tiếp tục giải đề.
Lúc nhấc bút viết tên, cô bỗng nhiên nghĩ, bút mực của hiệu trường nổi tiếng mạnh mẽ có lực, cứ đổi như vậy thì thật tiếc.
Rất nhanh Phí Nhã và Thiệu Tinh Tuyền đã quay về.
Cao Phi uể oải hỏi hai cô ấy: "Đổi gì vậy?"
Thiệu Tinh Tuyền đưa ảnh chụp trong điện thoại cho Cao Phi xem: "Xem hiểu không? Đây là kiểu chữ gì vậy?"
Cao Phi đâu quan tâm là kiểu chữ gì, sau khi liếc mắt một cái thì hài lòng nói: "Chao ôi, đổi thứ tự tên à, để tên của Kỷ Tư Viễn không sát vào Lê Nhất của chúng ta.
Đây là giáo viên nào đó cũng không nhìn được hành vi chèo CP mù quáng của mọi người."
"Cô tiên, hồi nhỏ cậu có luyện thư pháp.
Cậu chắc chắn hiểu, cậu xem xem?" Thiệu Tinh Tuyền lại đưa điện thoại đến trước mặt Lê Nhất.
Giống với Cao Phi, sự chú ý đầu tiên của Lê Nhất là bị thứ tự mới hấp dẫn ——
Kiều Mộ Dương Kỷ Tư Viễn
Lê Nhất XXX
..........
Sắp xếp thứ tự như vậy, trời xui đất khiến để tên của mình và tên của cậu đứng cạnh nhau.
Lê Nhất ngay lập tức nghĩ đến màu hồng phấn nào đó.
"Kiểu chữ gì vậy