Lỗ tai kề sát lên đồng phục bóng chày của thiếu niên, theo sự chấn động của khoang xe, âm thanh ma sát truyền vào trong đầu, tất cả tiếng động bên ngoài đều bị ẩn trong phần còn lại.
Trong lồng ngực dậy sóng cuồn cuộn, chấn động đạt đến đỉnh điểm.
Hơi thở hỗn loạn sẽ lộ ra sự căng thẳng, vì thế hơi thở càng trở nên dè dặt, cẩn thận từng li từng tí hơn.
Mười giây...!một phút...!năm phút...
Cảm ơn trời đất, thiếu niên không hề có động tĩnh gì.
Lê Nhất không nhận ra sự cứng nhắc của Kiều Mộ Dương, chỉ nghĩ cậu tuân theo thói quen phong độ thân sĩ, có lẽ đang nhíu mày không biết làm sao.
Sự gần gũi lưu luyến như vậy là một món quà trong ngày sinh nhật, do đó sự vui vẻ và thoả mãn được tạo ra giống như lần đầu tiên cầm cây kẹo bông màu hồng ngọt ngào trong công viên giải trí náo nhiệt khi còn là một đứa trẻ, tràn đầy khao khát và yêu thích thế giới muôn màu.
Một người chìm đắm, một người bị bắt đắm chìm.
Thời gian trôi qua không nhanh không chậm biến đêm thu ngoài cửa sổ thành dáng vẻ vĩnh hằng.
Lúc đến trạm gần đến, phát thanh báo trạm trên xe bus nghiễm nhiên trở thành nhạc nền.
Cứ như vậy, Lê Nhất và Kiều Mộ Dương bỏ qua trạm nên xuống, đâm lao phải theo lao nên ngồi đến trạm cuối cùng.
Sau khi xe dừng ổn định, Lê Nhất tiếp tục phát huy kỹ năng diễn xuất tốt, bỗng nhiên ngồi thẳng người lên: "Xin lỗi xin lỗi, thật sự xin lỗi, tớ ngủ quên."
Kiều Mộ Dương vẫn duy trì tư thế ban nãy, cậu đột nhiên thả lỏng khoé môi đang mím chặt, hơi rủ mắt, giọng điệu bình tĩnh nói: "Xuống xe đi."
"Đây là đâu?" Lê Nhất nhìn xung quanh, biết rõ còn hỏi.
Thiếu niên đứng lên, đi trước một bước, "Trạm cuối cùng."
Hai người đứng bên đường bắt taxi.
Gió thu đìu hiu, mái tóc hơi rối bên trán của Lê Nhất bị thổi loạn.
Cô giơ tay lên sờ đuôi ngựa một chút, phát hiện tóc có hơi lỏng lẻo bèn tháo sợi dây chun ra.
Một tiếng "bứt", sợi dây chun của cô bất ngờ bị đứt.
Tìm kiếm nửa ngày trong balo cũng không tìm được sợi dây chun khác.
Lúc này đúng lúc xe đến, cô đành phải xoã tóc lên xe.
Kiều Mộ Dương ngồi vào ghế phó lái, nghe thấy âm thanh sột soạt sột soạt đằng sau thì nhìn vào trong gương chiếu hậu, cô gái xoã mái tóc đen ra sau tai, hai bên tóc mai không vén lên mà để bên sườn mặt khiến cô càng dịu dàng mà ngoan ngoãn hơn.
Cho nên tại sao phải nhất định buộc tóc lên?
"Cậu nhất định phải buộc tóc lên sao?" Thiếu niên do dự một phút đồng hồ, rốt cuộc cũng hỏi ra.
"Tớ..." Lê Nhất nâng mắt nhìn gáy thiếu niên, cậu là đang chê mình ồn à? Vì thế cô dừng động tác trong tay, ngồi ngay ngắn lại, "Cũng không nhất thiết."
Tại sao cậu ấy phải ngồi đằng trước? Lẽ nào sợ mình lại xem cậu ấy là cái gối à?
Lê Nhất ngập ngừng mở miệng: "Cái kia, bả vai cậu có mỏi không?"
"Không cảm giác." Kiều Mộ Dương không hề có cảm xúc nói.
"Ban nãy lúc đến trạm, cậu cũng không biết sao?" Cô lại hỏi.
Thiếu niên quay đầu nhìn ánh đèn neon ở bên ngoài cửa sổ, đôi mắt đen láy phản chiếu tầng ánh sáng mỏng, cậu nói: "Không biết."
Nói xong bèn cúi đầu, mím môi thành một đường.
Lúc đó có thể cậu đang nghe nhạc nên không nghe thấy phát thanh, Lê Nhất nghĩ.
Vậy cái này xem như ông Trời nghe hiểu lời cầu của cô, lại tặng một đoạn đường ngồi xe taxi cùng với cậu sao?
Xe dừng lại trước toà nhà, đồng hồ tính tiền vừa dừng lại, Kiều Mục Dương đã trả tiền trước.
Lê Nhất rút tay lấy ví tiền lại, liếc mắt nhìn con số dừng lại trên đồng hồ tính tiền —— 23.
Bây giờ, cô đã có thêm giao tình 23 tệ cùng với Kiều Mộ Dương.
-
Sau khi vào nhà, Kiều Mộ Dương chào hỏi Lê Mạn và Lê Lãng xong lập tức đi vào WC.
Kiều Tụng Văn đi qua hỏi cậu: "Sao về muộn vậy con?"
Kiều Mộ Dương dùng nước rửa tay xoa xoa vết mực trong lòng bàn tay, nghiêng đầu chỉ cô gái trong phòng khách: "Bố hỏi cô ấy."
"Giáo viên dạy quá giờ?" Lê Mạn hỏi Lê Nhất.
Lê Nhất gật gật đầu lại lắc đầu, cuối cùng nói thẳng ra: "Con ngủ quên trên xe nên bọn con ngồi qua trạm."
"Sao lại không bắt taxi?" Kiều Tụng Văn cười.
Lê Nhất cười gượng: "Sợ kẹt xe ạ."
Kiều Tụng Văn vỗ bả vai Kiều Mộ Dương một cái: "Lê Nhất ngủ quên, con cũng ngủ quên à?"
Lê Nhất nghe thấy tiếng nước vẫn chưa dừng lại, nghĩ độ chuyên chú rửa tay của cái người này khiến người ta khó hiểu.
Giọng cậu hoà lẫn tiếng nước truyền ra, cậu nói: "Con không ngủ, nhưng con cũng không đánh thức cô ấy."
Lê Mạn hiểu nhầm ý của Kiều Mộ Dương bèn mắng Lê Nhất: "Con ngủ cỡ vậy hả, gọi cũng không dậy."
Lê Lãng đeo tạp dề đi ra khỏi phòng bếp, dặn Lê Nhất: "Lần sau buổi tối không được ngủ trên xe, không an toàn, biết chưa?"
Lê Nhất đang định tiếp lời thì Kiều Mộ Dương lau khô tay ra khỏi WC, phụ hoạ nói: "Quả thực rất không an toàn ạ."
Giọng điệu thiếu niên nghiền ngẫm, nghe lời này hoàn toàn không cùng ý với lời Lê Lãng muốn biểu đạt.
Kiều Tụng Văn: "Món trong lò nướng vẫn chưa xong, nếu không thì hai đứa đi làm bài tập trước nhé.
Tiểu Kiều con dẫn Lê Nhất đến thư phòng đi."
Kiều Mộ Dương lập tức tiếp lời: "Con đến thư phòng, để Lê Nhất dùng bàn học trong phòng ngủ của con đi."
Cậu ấy không muốn làm bài tập cùng với mình đến vậy hả?
Nhưng mà có thể đến phòng ngủ của cậu ấy!
Cân nhắc một chút, cái này không lỗ.
Lê Nhất tràn đầy mong đợi đi phía sau cái người này vào phòng ngủ của cậu.
Sự khéo léo và cảm nhận trong thiết kế trang trí nhà họ Kiều có thể đạt đến trình độ xuất hiện trên trang bìa tạp chí gia đình.
Tông màu xám trắng, sang trọng, nhẹ nhàng và tối giản, gioa thoa giữa phong cách công nghiệp và phong cách Nhật Bản.
Phòng ngủ của Kiều Mộ Dương không hề có hơi thở khói lửa, không có poster ngôi sao bóng rổ cũng không có đồ trang trí phù hợp với đặc điểm của thiếu niên, giống như căn phòng bản mẫu đẹp đẽ lạnh lẽo.
Sau khi Lê Nhất ngồi xuống, Kiều Mộ Dương đóng cửa rời đi.
Cô mở balo ra, tìm một hồi không thấy sách Toán đâu đành phải đến thư phòng hỏi mượn Kiều Mộ Dương.
Bên trong thư phòng có tiếng thu dọn đồ, thiếu niên bước nhanh qua mở cửa, ló đầu ra nhưng cửa vẫn chưa mở ra, hỏi: "Sao vậy?"
"Cái cuốn ngân hàng đề màu xanh lá cây kia cậu có mang không?" Lê Nhất hỏi.
"Không."
"Tối nay các cậu không làm cuốn này hả?"
"Hình như vậy."
"Vậy cậu không làm?"
"Làm xong rồi."
Kiều Tụng Văn đi qua nói với Lê Nhất: "Thằng bé không làm bài tập về nhà, cũng không mang sách về."
Vậy mỗi ngày cậu đeo balo có ý nghĩa gì.
Để mang trang bị chơi bóng rổ sao? Hay là mang cái gối hình chữ U cần phải dùng để ngủ bù sau mỗi khi tan học?
"Con chặn cửa làm gì vậy, để Lê Nhất vào tham quan đi." Kiều Tụng Văn nhìn về phía Kiều Mộ Dương.
Kiều Mộ Dương xoa xoa chóp mũi, rủ mắt: "Hôm khác đi, bên trong có hơi bừa, tớ thu dọn một chút."
Lê Nhất gật gật đầu,