"Chứ không phải hôm qua cô mộng du rồi quấn chặt lấy eo tôi sao?"
Tư Kỳ mịt mờ chỉ vào bản thân: "Tôi á??"
"Không cô thì ai.
Mẹ nó, cô bám dai như đỉa vậy, tôi tìm mọi cách gỡ xuống cũng không được."
Mặt Tư Kỳ dần nóng lên.
Chẳng lẽ hôm qua cô bị mộng du thật á, nhưng rõ ràng cô có bao giờ bị mộng du đâu?
"Bỏ đi, chuyện đã qua, không nên đào lại.
Nhanh chân chuẩn bị, tôi đưa cô đến công ty." Tôn Dục Nghiêm nhìn đồng hồ, nhanh chóng thúc giục Tư Kỳ trong khi cô nàng còn chẳng hiểu gì.
"Công ty?"
"Vậy cô không định công khai mối quan hệ của chúng ta à?"
"Rồi biết rồi."
Cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt.
Mỗi người làm một việc.
Tư Kỳ sửa soạn đồ đạc và nấu bữa sáng, Tôn Dục Nghiêm thì ngồi chễm trệ trên ghế, chỉ đợi "bạn gái" nấu cơm xong thì lao vào ăn.
Không làm mà vẫn đòi có ăn, hơn thế còn đi bình phẩm người làm đồ ăn cho mình.
Vậy là hai bạn trẻ dù già đầu rồi vẫn chống nạnh cãi tay đôi với nhau.
Thật không có tiền đồ.
Tôn Dục Nghiêm trong bộ đồ kín mít ngó một hồi xung quanh cửa, phóng viên tạm thời chưa có ở đây.
Hắn nhanh tay lôi Tư Kỳ vào thang máy.
Sau khi cả hai đã yên vị bên trong, Tôn Dục Nghiêm lại tiếp tục buông lời châm chọc cô bạn gái hờ.
"Tủ đồ của cô không còn bộ nào đẹp hơn à? Nhìn bộ này quê mùa quá.
Tôi cảm thấy mất mặt vì cô ghê."
Tư Kỳ nổ đom đóm mắt.
Chê cái quái gì? Đây chẳng phải bộ đồ hắn mua tặng cô nhân dịp sinh nhật Tư Kỳ sao?
"Nếu thấy mất mặt, tôi có thể quay về, vẫn chưa muộn để thay đổi ý kiến đâu." Tư Kỳ liếm môi, ánh mắt hờ hững nhìn xung quanh.
Tôn Dục Nghiêm vội xua tay nói không cần.
Cửa thang máy vừa mở, Tôn Dục Nghiêm vội vàng kéo Tư Kỳ xuống bãi để xe.
Trước sảnh là một nhóm phóng viên đang rình mò, hắn đâu có ngu mà đi ra.
Tư Kỳ ngồi trong xe của Tôn Dục Nghiêm thở dài.
Hẹn hò với minh tinh đúng là khổ mà.
Lúc nào cũng lén la lén lút, chỉ sợ đám phóng viên chụp được thì lại hot nhất mạng xã hội.
Chiếc xe Tôn Dục Nghiêm lái bề ngoài giống hệt mấy loại xe bình thường, bởi vậy rất dễ dàng để bọn họ đến công ty an toàn.
Nhưng, mừng rỡ bây giờ là điều sai lầm.
Trước cổng công ty tụ hội bao nhiêu người cầm mic, cầm máy quay.
Chiếc xe của Tôn Dục Nghiêm đành lánh tạm vào lề đường.
Tiếng chuông điện thoại reo lên.
Tôn Dục Nghiêm bắt máy, đầu dây bên kia là người quản lý đáng kính.
"Nghiêm, em đến công ty chưa?"
"Đang ở bên ngoài.
Chị nói xem em có nên xuống xe, hiên ngang đi vào không?"
"Em mang cả bạn gái đi nữa.
Chị không đồng ý cũng phải chấp nhận thôi."
Tôn Dục Nghiêm đe dọa.
Cô gái bên kia lắc đầu ngao ngán, cô ta bảo muốn làm gì thì làm, staff cạn lời rồi.
Chương mới nhất tại ++ TгùмTr uyệИ.
VИ ++
Tư Kỳ ngồi ghế phụ bĩu môi.
Gớm, nói chuyện với gái thì ngọt ngào, trong khi nói chuyện với mình thì thô lỗ, hở tý là khinh người.
Coi có tức không?
Tôn Dục Nghiêm nhẹ nhàng lái xe đến cổng.
Đám phóng viên đánh hơi được mùi của hắn, nhanh chân chạy tới.
"Chậc.
Chút nữa cô diễn cho thật một chút, đừng để tôi mất mặt."
Tư Kỳ nhăn mặt gật đầu.
Có mỗi một câu mà hắn ta nhai đi nhai lại đến chục lần.
Tôn Dục Nghiêm mở cửa xe đi xuống.
Tư Kỳ cũng mở theo, nhưng mà nó lạ lắm.
Cô mở mãi không được.
Đang định giơ chân đạp bay cửa thì cánh cửa được kéo ra.
Tôn Dục Nghiêm trong chiếc bộ đồ màu đen đưa một tay ra trước mặt Tư Kỳ, bảo cô nắm lấy mình.
Tư Kỳ thẳng tay gạt đi khiến hắn quê độ.
May thay phóng viên chưa tới nơi, nếu không hắn có đánh chết Tư Kỳ cũng chưa hết giận.
Tư Kỳ vừa bước xuống đã bị chiếc micro dí thẳng mặt.
Cô ngơ ngác chưa hiểu gì thì vòng eo