"Tôn Dục Nghiêm không phải người đàn ông tốt đẹp gì cả.
Vì thế tôi sẽ chia tay hắn ta.
Thay vào đó tôi và cô yêu nhau nhé? Chỉ có phụ nữ mới đem lại tình yêu đích thực cho nhau.
Đàn ông chỉ là phù du thôi."
Rầm!!
Phóng viên ngã lăn ra đất, Lục Uyển ngơ ngác, Tôn Dục Nghiêm mặt cau có, nghiến răng ken két, bàn tay siết chắt, Tư Kỳ lại thản nhiên như không có gì.
Cô là đang muốn Tôn Dục Nghiêm phải bẽ mặt trước toàn dân thiên hạ.
Chỉ nghĩ đến gương mặt tức giận nhưng không làm gì được của hắn, trong lòng Tư Kỳ vô cùng hả dạ.
Nhân lúc phóng viên còn chưa chú ý, Tôn Dục Nghiêm hai tay hai cô, đùng đùng kéo vào trong sảnh.
Đến tới, hắn buông tay cả hai ra, phóng viên cũng lần lượt rút về.
Tôn Dục Nghiêm trừng mắt nhìn Tư Kỳ, rít lên:
"Tư Kỳ, cô ăn gan hùm à?"
Tư Kỳ bị hắn nhéo phần eo, suýt chút nữa kêu gào.
Đàn ông con trai, hở tí là dùng bạo lực, có ai như hắn ta không?
"Anh yêu à, đau quá!"
Cái giọng ngọt ngào chết tiệt này đã đánh thẳng vào tâm lí Tôn Dục Nghiêm, hắn quên mất Lục Uyển đang ở đây.
Bởi vậy vội vàng buông tay Tư Kỳ, suýt xoa cô.
Tư Kỳ chứng kiến sự thay đổi đột ngột của hắn ta không khỏi ngưỡng mộ.
Ái chà, rất thích hợp làm diễn viên Hollywood đấy.
Lục Uyển nãy giờ trở thành bóng đèn 1000W đứng xem vị hôn phu tình tứ với người yêu cũ, lại nghĩ đến yêu cầu vô lí ban nãy của Tư Kỳ, hai mắt cô ta sáng lên.
Lục Uyển đi lên, xen vào giữa hai người, nắm lấy đôi bàn tay thon dài của Tư Kỳ, ánh mắt ngập nước.
"Ban nãy cô nói yêu tôi mà, sao giờ lại quay lại với Tôn Dục Nghiêm.
Cô phản bội tôi à?"
Tôn Dục Nghiêm chính thức hoá đá.
Thế giới này hôm nay bị làm sao vậy? Đồng tính là xu hướng thịnh hành hiện tại à?
Rồi lại nhìn bản thân mình, Tôn Dục Nghiêm không khỏi đau lòng.
Tư Kỳ là con gái mà có thể thu hút cả giống cái, giúp hắn giải quyết vấn đề giải trừ hôn ước với Lục gia.
Vậy mà mình thì chẳng làm được gì nên hôn.
Tư Kỳ ôm thân ảnh đang run rẩy kia vào lòng, xoa xoa mái tóc, giọng an ủi:
"Nào dám, tui yêu Lục Uyển nhất mà, Tôn Dục Nghiêm chỉ là vợ lẽ thôi."
Tôn Dục Nghiêm: "...."
Cạn lời rồi.
Không còn gì để nói nữa rồi.
Hai cô gái dây dưa một lúc mới luyến tiếc tạm biệt nhau.
Tư Kỳ bị Tôn Dục Nghiêm lôi cổ đi ngay lập tức.
Tôn Dục Nghiêm đẩy Tư Kỳ vào phòng nghỉ của hắn.
Tay siết chặt cổ Tư Kỳ.
Hắn gầm gừ:
"Con mẹ nó, đây là cách giải quyết của cô à?"
Tư Kỳ trợn mắt, cố gắng bấu chặt cánh tay kia.
Dù bị nghẹt thở nhưng khẩu khí vẫn lớn vô cùng.
"Vậy…anh nghĩ…còn cách…nào…ực tối ưu hơn…không?"
"Cô…"
Tôn Dục Nghiêm cứng họng.
Hắn cứ thế buông Tư Kỳ ra, xoay gót bước đi giọng lạnh lùng:
"Ngồi im đây.
Tôi cấm cô đi đâu, trưa tôi sẽ quay lại."
Tư Kỳ được thả, hít lấy hít để không khí.
Cổ của cô hằn cả vết đỏ, chứng tỏ Tôn Dục Nghiêm không hề nhẹ tay một chút nào.
Đợi Tôn Dục Nghiêm đi, Tư Kỳ tức giận hét lớn.
"Biến luôn đi, không cần quay lại đâu."
Tư Kỳ tức tối đi đến cái bàn làm việc của hắn, tùy tiện ngồi vào chiếc ghế xoay ở đó, đánh giá một lượt căn phòng.
Quái lạ, đây rõ ràng là phòng nghỉ mà sao giống phòng làm việc vậy, chính xác hơn là căn phòng của mấy ông tổng tài bá đạo trong dăm ba bộ ngôn tình cô nghiền mỗi tối.
Tư Kỳ nổi hứng đi lục tìm căn phòng của Tôn Dục Nghiêm.
Cô mở tập tài liệu trên bàn, đập vào mắt là tấm hình Tôn Dục Nghiêm lúc còn sinh viên.
Tư Kỳ vừa nhìn đã ôm bụng cười lớn.
Trời ơi, đâu ai tin Tôn Dục Nghiêm