BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 100
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Trịnh Phách Tường gần như là chẳng mảy may mâu thuẫn đã lựa chọn cải tà quy chính. Cô ta vịn tường, từ từ đứng lên, người còn cao hơn cả Tang Lộ. Chiều cao xấp xỉ một mét tám khiến cô ta trông đầy uy hiếp.
Trịnh Phách Tường vứt khẩu súng hết đạn xuống gần chỗ Hạ Vị Sương, đồng thời bình tĩnh, từ tốn mà bắt đầu cởi từng món quần áo trên người khi họng súng đen ngòm trong tay Hạ Vị Sương chỉa ngay mình. Cô ta cởi đến lớp quần áo ôm sát người giữ nhiệt thì cửa bật mở.
Bạch Thiến: “Tiểu Sương, sao chị nghe thấy tiếng súng? Đã xảy ra chuyện… Xin lỗi, làm phiền rồi.”
Hạ Vị Sương: “… Từ đã chị Thiến. Chuyện không phải như chị nghĩ!”
Trịnh Phách Tường tựa vào tường buồn cười. Cười hai tiếng, động đến vết thương, cô ta lại vội vã đưa tay ôm xương sườn: “Shh… Bạn của cô, rất thú vị.”
Bạch Thiến đứng ngay khe cửa, vẻ mặt phức tạp, nhất thời không biết nên tiến hay lùi: “Vị này là ai? Sao trông quen quen nhỉ?”
Hạ Vị Sương: “Hôm trước có gặp rồi. Giới thiệu một chút, cô ấy tên Trịnh Phách Tường.”
Trịnh Phách Tường đưa tay vẫy vẫy: “Chào chị, rất vui được gặp lại. Hy vọng chị có thể chấp nhận lời giải thích của tôi. Tôi cải tà quy chính rồi.”
Hành động cởi quần áo của Trịnh Phách Tường thực tế chính là gỡ hết vũ khí trên người, chứng minh cho Hạ Vị Sương thấy mình không có giấu vũ khí, cũng không có dã tâm. Cho dù Hạ Vị Sương có giọng điệu hiền hòa, tươi cười thân thiện thì người thông minh cũng nên biết đạo lí đã quy thuận thì phải chủ động. Huống hồ, tuy số lần gặp mặt không nhiều lắm nhưng Hạ Vị Sương vẫn để lại cho Trịnh Phách Tường ấn tượng sâu sắc. Cô gái thoạt trông yếu ớt, nhu mì này, không phải một người tầm thường.
Hoàn cảnh rét lạnh cùng thương tích trong người khiến Trịnh Phách Tường gần như không đứng nổi. Cô híp mắt, thở hắt mấy tiếng, nói: “Rất vui được nhập bọn với mọi người. Tiếp theo đây, xin làm phiền hai vị.”
Nói đoạn, Trịnh Phách Tường buông người, thân thể dựa vào tường mà trượt xuống.
Hạ Vị Sương trở tay nhét súng vào tay Bạch Thiến, còn mình tiến lên mấy bước, đỡ lấy tay Trịnh Phách Tường. Cô bình tĩnh nói: “Đừng lo, bọn tôi sẽ giúp cô.”
Trịnh Phách Tường lặng lẽ nhìn Hạ Vị Sương một cái rồi nhắm mắt, dứt khoát bất tỉnh nhân sự.
Bạch Thiến: “…” Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Người đã bất tỉnh rồi, Hạ Vị Sương cũng không thể trơ mắt nhìn cô ta cóng chết. Ngẫm nghĩ một lúc, cô đỡ người đến bên giường, tấn kĩ chăn, lại đóng kín cửa sổ, giúp đối phương giữ nhiệt. Cô rờ tay lên trán Trịnh Phách Tường, sốt rồi, bèn quay đầu nói: “Chị Thiến, cho cô ta ít thuốc hạ sốt, lại lấy thêm chút cồn phun sương…”
Trên người Trịnh Phách Tường có không ít vết thương. Ngoài xương sườn bị gãy ra thì còn có rất nhiều ngoại thương hết sức rõ ràng, lớn lớn bé bé, gần như là chi chít khắp người. Nếu không phải cô ta đã cởi lớp áo dày, quần áo bên trong bị máu thấm dính vào người thì Hạ Vị Sương cũng không nhìn ra cô ta lại có nhiều vết thương đến thế.
Người này, cũng thật hiếu thắng.
Trong quá trình giúp Trịnh Phách Tường xử lí thương tích, Hạ Vị Sương cũng giải thích sơ qua với Bạch Thiến về thân phận người này và mục đích mà cô ra tay cứu giúp.
Cho Trịnh Phách Tường uống thuốc xong, Hạ Vị Sương nói: “Tạm thời cứ để cô ta ở chỗ này đi. Chờ đến khi tỉnh lại thì tụi mình từ từ nói chuyện…”
Dù sao cô thật sự không muốn vác một cô gái mét tám leo lên tới lầu năm.
“Người này có tin được không?” Bạch Thiến cầm đèn pin đi cạnh Hạ Vị Sương, cất tiếng hỏi.
“Tin được… Không thể xác định trăm phần trăm, nhưng mà ít nhất là trong vòng mười ngày thì tin được.”
Nguy cơ tử vong đầu tiên mà Trịnh Phách Tường gặp phải đến từ chính Tang Lộ. Suốt mười ngày, cô ta vẫn luôn dưỡng thương ở lầu hai, hết sức an phận, không hề bước ra ngoài. Nhưng khi Hạ Vị Sương xuống lầu thăm cô ta như thường lệ thì Tang Lộ thế mà lại cứng rắn đi theo. Mùa đông rét lạnh khiến phản ứng của Tang Lộ có hơi chậm chạp, nhưng không có nghĩa chị thật sự biến thành đồ ngốc. Khi chiến đấu và săn thú, Tang Lộ vẫn luôn là kẻ hùng mạnh nhất.
Nhận ra Trịnh Phách Tường là một trong những kẻ địch vừa đến xâm phạm trước đó, gần như chỉ trong nháy mắt, Tang Lộ đã từ một que kem biến thành kẻ săn mồi nguy hiểm nhất, muốn xé nát Trịnh Phách Tường quẳng ra ngoài.
Hạ Vị Sương toát mồ hôi lạnh, không kịp ngăn cản. Trịnh Phách Tường tuy không mất mạng nhưng cũng bị thương hết sức nặng nề.
Quả là thê thảm vô cùng.
Nghĩ đến đó, Hạ Vị Sương lại cảm thấy có phần bất đắc dĩ. Cô giơ tay vỗ vỗ mặt, thật sự không biết nên suy đoán trạng thái của Tang Lộ thế nào.
Vừa nghĩ về Tang Lộ thì Tang Lộ đã đến.
Lên tới lầu năm, Bạch Thiến bỗng dưng khựng lại: “Tiểu Sương, có chuyện quên nói với em.”
Hạ Vị Sương: “Dạ?”
Bạch Thiến rọi ánh đèn xuống mặt sàn phía trước, thấp giọng nói: “Tang Lộ ra kiếm em.”
Chỉ thấy trên sàn là một con “sâu lông” vừa to vừa mềm đang nằm bò. Mái tóc dài đen nhánh xõa tung trên mặt đất như thiên nữ tán hoa. Hai tay chị vươn ra trước, càng vươn càng dài, càng vươn càng mảnh. Mảnh đến mức Hạ Vị Sương vốn không cách nào nhìn thấy cái xúc tu be bé kia trong đêm tối.
Hạ Vị Sương trợn mắt, há hốc, vội tiến lên mấy bước đỡ Tang Lộ dậy.
Chạm đến bàn tay ấm áp, gương mặt tái nhợt của Tang Lộ khẽ giật mấy cái, rồi cả người bất chợt mềm xuống. Cô tựa vào Hạ Vị Sương, trông có vẻ rất an tâm, sau đó từ từ rụt cái xúc tu kéo dài lại, quấn quanh người Hạ Vị Sương như dây leo quấn quanh thân cây lớn.
Hạ Vị Sương dứt khoát cởi nút áo khoác, ôm lấy mặt Tang Lộ, dùng một tư thế mất tự nhiên mà đỡ người về phòng.
Bạch Thiến đi theo sau nhìn, không khỏi cười cười.
…
Sau khi sắp xếp cho Trịnh Phách Tường xong đâu đấy, Hạ Vị Sương và Bạch Thiến ngày nào cũng sang thăm. Để phòng Tang Lộ nảy sinh ý định giết chóc, Hạ Vị Sương đã nói cho Tang Lộ biết trước, rằng có người quy thuận, để chị có gặp người thì cũng đừng làm bậy.
Thương tích của Trịnh Phách Tường hồi phục rất nhanh chóng. Y theo lời của chính Trịnh Phách Tường thì cô ta không có dị năng, chỉ đơn giản là