BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 99
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Ngón tay Hạ Vị Sương vuốt ve hàm răng bén nhọn của Tang Lộ, cảm nhận xúc cảm lạnh lẽo, trơn nhẵn. Giờ phút này, Tang Lộ như một cái xác vô tri vô giác, mặc cho người ta muốn làm gì thì làm.
Nhưng đó chỉ là ảo giác. Đột nhiên, Tang Lộ giật giật miệng, hàm răng nhọn nhẹ nhàng cắn lại trên ngón tay Hạ Vị Sương. Đầu lưỡi Tang Lộ đảo vòng, dường như đang thắc mắc không biết dị vật đưa vào miệng mình rốt cuộc là thứ gì.
Hạ Vị Sương cử động, ngón tay lập tức xuất hiện một vết trầy nhạt. Quái vật dù đang ngủ say, không hề có ý định làm hại người khác thì chỉ riêng sự tồn tại ấy thôi cũng đã đủ khiến cho loài người sợ hãi.
Hạ Vị Sương khẽ khàng rụt ngón tay về, khó tránh khỏi việc bị quẹt trầy mấy đường. Vẻ mặt Tang Lộ chợt nảy sinh chút thay đổi. Chị chép miệng, như đang nhẩm lại mùi máu tươi thoáng qua.
Quá trình hết sức ngắn ngủi, nhưng đã đủ để Hạ Vị Sương tỉnh táo lại hoàn toàn. Cô thở hắt, rồi dứt khoát bước xuống giường, vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa tay, vỗ lên mặt. Cả người chợt bừng tỉnh.
Vừa rồi cô định làm gì… Chính bản thân Hạ Vị Sương cũng không trả lời được. Nghĩ tới nghĩ lui, đành phải trách yêu tinh kia quá biết cách mê hoặc người khác.
Phòng 612 hết sức im ắng. So với sự im ắng ấy, thế giới bên ngoài có vẻ hơi quá ồn ào. Trong đêm tối rét lạnh, xác sống vẫn cứ thế hoạt động không biết mệt mỏi. Chúng nó không sợ cái nóng bức mùa hè, cũng chẳng sợ cái rét lạnh mùa đông. Thân thể biến dị từ lâu đã không còn yếu ớt như thi thể bình thường. Virus cướp đi linh hồn, lại cho chúng nó một sinh mệnh mới.
Hạ Vị Sương bước đến căn phòng tạm của Ngụy Vân Lang thăm cậu ta, vẫn còn hôn mê. Cô rờ lên trán Ngụy Vân Lang, không thấy sốt. Có điều miệng cậu ta bị khô tróc da, mày cũng chau chặt, như gặp phải vấn đề nan giải trong lúc hôn mê.
Hạ Vị Sương đút cho Ngụy Vân Lang ít nước đỡ khát. Chỗ ngủ của cậu ta kề bên cửa sổ, đúng lúc này, bên ngoài hình như có động tĩnh gì đó khác thường.
Hạ Vị Sương đến bên cửa sổ nhìn cho kĩ, lại không nhịn được mà cau mày. Trong đêm tối, có người đang ngồi xe máy chạy trốn, mà sau lưng người nọ còn có một xác sống biến dị lảo đảo rượt theo!
Xác sống kia bị gãy một chân, cái chân còn lại thì vướng vào nửa cái xe ba gác. Nhưng chút thương tích ấy với một xác sống biến dị điên cuồng mà nói thì chẳng thấm vào đâu. Cho dù mất nửa chân, nó cũng có thể dùng tay thay thế, hơn nữa tốc độ còn không hề chậm.
Cơ mà, dù cho xác sống có rượt đuổi như thú dữ bốn chân thì mỗi khi vị xác sống biến dị thân thể cường tráng kia nhào lên phía trước, bánh xe mắc kẹt trên người nó sẽ khiến cho hướng chạy của nó trượt lệch đi một chút. Thế nên người ở đằng trước mới có thể cầm cự được đến bây giờ.
Bóng đêm tối tăm, bên ngoài không có ánh đèn đường mà lí ra một thành phố sầm uất nên có. Hạ Vị Sương không nhìn rõ người kia là ai, nhưng cô lại đoán ra ngay người này định vào khách sạn Chấn Hoa trốn một phen.
Lầu một bị chặn, chỉ chừa lại một ô cửa sổ xem như cửa ra vào, giờ đã bị đóng kín từ bên trong. Hạ Vị Sương thấy người kia gặp nguy hiểm, không kịp nghĩ nhiều đã vội khoác thêm áo khác, mang vũ khí chạy xuống lầu.
Tình hình hiện tại đã khác trước, điều cô có thể làm không nhiều lắm. Tự ra ngoài vật lộn với xác sống chắc chắn là không được rồi, nhưng cô có thể thử xạ kích từ xa xử lí xác sống biến dị kia.
Không làm cũng không được. Nhìn người kia lao xe như vũ bão, Hạ Vị Sương sợ hắn sẽ đâm nát cánh cửa vừa sửa xong. Đặc biệt là khi cô chạy xuống tới lầu hai thì người nọ đã đến rất gần. Hạ Vị Sương nhìn kĩ, thấy hắn gục đầu, cả người run rẩy, thân xe lẫn thân người đều đang loạng choạng là biết sắp không ổn.
Hạ Vị Sương không kịp nghĩ nhiều, vội bước đến bên cửa sổ, nã một phát súng vào xác sống biến dị. Một tiếng ‘đoàng’ vang dội, xác sống biến dị giật mình, song tốc độ vẫn không giảm.
Hạ Vị Sương cau mày. Cô định bắn vào đầu xác sống nhưng lại không ngắm được chuẩn, chỉ bắn trúng ngực. Nhưng mà cơ hội xoay chuyển tình thế nhoáng cái đã đến. Không biết có phải bị tiếng súng làm kinh động hay không mà người trước khách sạn đột nhiên tỉnh táo tinh thần. Hắn lập tức phanh lại, tránh đi thảm kịch lật xe. Sau đó, người bên dưới ngẩng mặt, nói về phía Hạ Vị Sương: “Đưa súng cho tôi!”
Giọng nói này… là nữ? Nếu không phải nghe được giọng mà chỉ nhìn vóc dáng thì Hạ Vị Sương còn tưởng là đàn ông. Cô đứng bên cửa sổ, chợt nhớ ra điều gì đó, nhất thời không nhịn được mà cau mày, đầu óc nhanh chóng suy tính.
Tình huống bên dưới đã rất nguy cấp. Cô gái kia lại gọi thêm tiếng nữa, nói mình biết dùng súng. Vì thế, Hạ Vị Sương vịn cửa sổ, dùng lực vung tay, ném khẩu súng lục đến gần chỗ đối phương. Cô ta lao người về phía trước, nhặt khẩu súng xong lại lưu loát xoay người, còn chưa ngồi vững đã nhấc tay, gần như không cần thời gian để nhắm bắn mà dứt khoát nã một phát súng.
Một tiếng súng vang cùng tiếng dưa hấu thối nổ mạnh. Xác sống biến dị loạng choạng rồi ngã phịch xuống đất.
Nhưng mà, tuy mối uy hiếp lớn nhất đã chết đi nhưng cô gái dưới lầu vẫn chưa thật sự được an toàn. Đằng sau còn mấy con xác sống bình thường bị tiếng động thu hút đến.
Cô ta dùng tay chống đất, toan dứng dậy, nhưng màn ra sức phản kích vừa rồi dường như đã rút đi quá nửa sức lực của cô ta, thế nên hành động cô ta lúc này vô cùng chậm chạp.
Chợt, có luồng sáng chiếu từ trên xuống, rọi lên người cô ta. Hạ Vị Sương cầm đèn pin, hơi ngẩng mặt quan sát người nọ, lại nói: “Lại đây, tôi kéo cô lên!”
Một sợi dây thừng được thả xuống từ phía trên. Cô gái kia không kịp nghĩ nhiều, chỉ dùng hết chút sức lực cuối cùng bắt lấy dây thừng, từ từ leo vào lầu hai dưới sự giúp đỡ của Hạ Vị Sương.
Đến được nơi tương đối an toàn, cô gái ngã khuỵu xuống đất, thở dốc từng hơi, gần như không thể nói nên lời. Cả cánh tay lẫn cơ thể của cô ta đều run rẩy. Mất máu, sốt cao, mệt mỏi và rét lạnh khiến cô ta gần như ngất xỉu, nhưng ý chí kiên định và thể năng hơn hẳn người bình thường lại giúp cô ta gắng gượng.
“Cô… Sao cô lơ là cảnh giác thế?” Cô gái kia khàn