BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 113
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Nhà đã dột còn gặp mưa, thuyền đã chậm còn ngược gió. Người một khi đã xui xẻo thì thường trắc trở liên miên.
Hạ Vị Sương cẩn thận đi một vòng trong phòng, đóng cánh cửa sổ bị mở, trong lòng biết e là Tang Lộ đã đi thật rồi.
Chị đi đâu? Vì sao lại đi ngay lúc này? Bên ngoài lạnh như thế, chị có thể tỉnh táo được bao lâu?
Mỗi một vấn đề, Hạ Vị Sương đều không có đáp án chính xác. Trước khi đóng cửa, cô đứng vịn đó, cảm nhận cơn gió rét thấu xương quét qua các ngón tay, gọi hướng ngoài cửa hai tiếng Tang Lộ.
Cô sợ Tang Lộ vừa leo cửa sổ định đi đã bị đông lạnh thành kem que rớt xuống ổ tuyết. Đương nhiên, hai tiếng này của cô gọi cũng vô ích. Nếu Tang Lộ đã thành kem que thì đương nhiên sẽ không đáp lại. Còn nếu không phải kem que, thì có lẽ đã đi xa.
Hạ Vị Sương không cài chốt cửa, sợ Tang Lộ trở về sẽ không tiện. Nhưng suy cho cùng vẫn không yên lòng, chẳng thể nào ngủ lại. Cô mặc quần áo đàng hoàng, cầm lấy cây gậy chống Ngụy Vân Lang đưa, bước vào nhà vệ sinh bằng những bước chân đã thuần thục hơn ngày đầu tiên mù lòa rất nhiều, sau đó rửa mặt, lau khô, chỉnh đốn vẻ ngoài. Rồi cô bước ra phòng khách.
Thành người mù mới hơn một tuần, rất nhiều chuyện Hạ Vị Sương vẫn chưa quen. Các bạn bè quan tâm cô, giúp cô sắp xếp chỗ ở cho tiện hoạt động, thế nên cô mới có thể thích ứng nhanh đến thế.
Nhưng dẫu sao cũng đã mất đi ánh sáng, không cách nào phán đoán thời gian từ sau khi mình bừng tỉnh giấc. Giờ vẫn là đêm khuya sao? Còn bao lâu nữa thì hừng đông? Bạn bè của cô hình như vẫn còn say giấc. Hạ Vị Sương bước dò theo máy sưởi, đến gần căn phòng tạm của Ngụy Vân Lang, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cậu ta.
Hạ Vị Sương nắm gậy chống, lộc cộc, cô ngồi xuống sô pha.
Tiếng hít thở trong căn phòng tạm đột nhiên thay đổi, sau đó là một tràng những tiếng động hỗn loạn. Tuy không nhìn thấy nhưng chỉ dựa vào âm thanh, Hạ Vị Sương dường như đã có thể mường tượng ra cảnh Ngụy Vân Lang bật đầu ngồi dậy, tóc rối bù, mắt lờ đờ, vừa vò đầu vừa hoang mang.
Cô nghe được tiếng vải quần áo cọ xát, nghe được tiếng cậu ta xỏ dép lê bước trên sàn, sau đó là tiếng màn bị xốc lên…
“Cái lùm mía! Là chị hả? Hèn chi em nói sao nghe thấy tiếng động lạ.” Ngụy Vân Lang đến gần, nhỏ giọng hô, lại hỏi, “Sao giờ này chị đã dậy rồi? Thế nào? Mất ngủ à?”
Hạ Vị Sương lắc đầu. Rửa mặt rồi thì vẻ chật vật sau khi lặng lẽ khóc thầm đêm qua cũng đã biến mất hoàn toàn. Cô lại trở về với vẻ thận trọng, đáng tin, dù là một người mù.
“Giờ là mấy giờ rồi?” Hạ Vị Sương hỏi.
“Chờ em xem đồng hồ đã.” Nói đoạn, Ngụy Vân Lang ấn mở chiếc đèn trên bàn, lại tiếp, “Giờ mới năm giờ rưỡi thôi, trời còn tối. Oáp – chị chán không? Không mấy dùng MP3 nghe nhạc đi.”
“Chị không chán.” Hạ Vị Sương cầm gậy chống đứng dậy, “Chị tỉnh lại là có việc. Đúng lúc em cũng dậy, vậy cùng chị sang đây nhìn thử xem.”
“Hả?” Ngụy Vân Lang không hiểu mô tê, song vẫn đi theo Hạ Vị Sương đến phòng ngủ phụ.
Chợt bừng tỉnh giấc, cậu ta còn chưa rửa mặt, lười nhác như có thể quay về ngủ tiếp bất kì lúc nào. Nhưng ở trạng thái ấy, Ngụy Vân Lang vẫn có thể phát hiện ra vấn đề khi vừa bước vào phòng ngủ phụ.
“Tang Lộ đâu?” Trong phòng tối đen, lạnh lẽo. Ngụy Vân Lang suýt chút nữa đã vấp té. Cậu ta làu bàu hỏi, “Chị ta đi đâu thế?”
Sao lại không cảm nhận được sự tồn tại của Tang Lộ? Theo lí mà nói thì chị ta hẳn nên canh giữ bên cạnh Hạ Vị Sương, một tấc không rời. Cho dù có tạm thời ngủ chết giấc thì cũng không nên rời khỏi 612 mới phải.
“Chị ấy đi ra ngoài từ chỗ này. Đây là nguyên nhân chị gọi em đến.”
Hạ Vị Sương gõ gậy bước đến bên cửa sổ, nói với Ngụy Vân Lang: “Trên tủ đầu giường có đèn pin, em mang lại đây nhìn xem Tang Lộ có rớt dưới không.”
Ngụy Vân Lang: “…”
Cậu ta vâng theo lời, mở đèn pin bước tới: “Chị né sang bên một chút đi. Trên cửa sổ đóng sương giá nhìn không rõ. Em phải mở ra xem.”
Cửa sổ vừa mở, gió lạnh đã ào ào lùa vào. Hạ Vị Sương không nhịn được mà ho khan hai tiếng. Ngụy Vân Lang nghe mà lạnh đến hít hà, sau đó đóng cửa sổ lại.
“Ở dưới không có Tang Lộ, cơ mà em thấy được dấu vết di chuyển của chị ấy.” Ngụy Vân Lang nói với vẻ buồn bực, “Hẳn là chị ấy phải đi xa, không đi đường bình thường mà leo trên mấy tòa nhà. Tới tòa bên kia là mất dấu.”
Hạ Vị Sương im lặng.
Ngụy Vân Lang chà chà tay cho ấm, lại hỏi: “Trước khi đi, chị ấy không nói gì với chị sao?”
Hạ Vị Sương lắc đầu: “Không nói gì hết. Tất cả đều rất… bình thường. Thế nên chị cũng không đoán được vì sao tự dưng chị ấy lại rời đi.”
Ngụy Vân Lang khuyên nhủ: “Tạm thời chị đừng lo lắng. Từ từ, em đi gọi Cục Than. Giờ em thay đồ ra ngoài tìm Tang Lộ. Từ lúc vào đông đến giờ không phải chị ấy vẫn rề rà, chậm chạp sao? Lái xe nhanh lắm, sẽ đuổi kịp.”
Hạ Vị Sương vốn nên nói không cần. Người rời đi là Tang Lộ, là Tang Lộ có quan hệ không thể xem như thân thiết với mọi người, thậm chí vẫn luôn tiềm tàng nguy hiểm. Tang Lộ có làm sao cũng chỉ là chuyện của Hạ Vị Sương cô.
Chuyện của cô lại phải làm phiền người khác ra ngoài tìm kiếm trong buổi rạng sáng rét lạnh thế này thì không tốt. Vốn thời gian gần đây cô đã gây cho mọi người rất nhiều phiền toái rồi.
Nhưng cánh môi Hạ Vị Sương lại ngập ngừng giây lát. Ngụy Vân Lang đã cầm đèn pin đi gõ cửa phòng Bạch Thiến rồi mà cô vẫn chưa nói ra câu “Không cần phải phiền toái đâu” kia.
Cô lo cho Tang Lộ. Tựa như sương mù trong núi sâu, trời càng âm u thì sương càng dày đặc.
Hạ Vị Sương cầm gậy chống, chậm rãi bước đến cửa, nghe thấy tiếng Bạch Thiến bên kia đang trút giận lên Ngụy Vân Lang vì mộng đẹp bị quấy nhiễu, nhưng sau khi biết được nguyên nhân thì lại nhanh chóng trở về mặc thêm quần áo ấm. Một cánh tay be bé, mềm mại nắm lấy tay cô. Hạ Vị Sương thế mà lại không nhận ra Mễ Nhạc Nhạc đã đến bên cạnh mình tự bao giờ.
“Chị Thiến Thiến và anh Tiểu Lang đi tìm chị Tang Lộ. Em ở lại với chị. Tụi mình cùng nhau chờ họ trở về.”
Hạ Vị Sương nhẹ giọng đáp lại: “Được, tụi mình ở nhà chờ.”
Ngoài việc ở nhà chờ đợi ra thì hình như cô cũng không làm được gì khác. Cùng họ đi ra ngoài ư? Cũng không phải không thể, chỉ là cô đi theo rồi sao nữa? Cũng chỉ ngồi trong xe chờ đợi thôi. Mà những người bạn của cô còn phải bận tâm chăm sóc, chẳng bằng không đi.
Cứ thế, Hạ Vị Sương cùng Mễ Nhạc Nhạc ngồi xuống sô pha đợi người. Mễ Nhạc Nhạc là bị đánh thức, thật ra em vẫn chưa ngủ đủ. Chỉ lát sau, cô nhóc đã nằm trên đùi Hạ Vị Sương ngủ mất. Hạ Vị Sương kéo thảm đắp lên giữ ấm cho em, lại lấy chiếc MP3 ra, cắm tai nghe tự nghe.
Món đồ này là kiểu cũ, chỉ có mấy nút bấm đơn giản, không cần kết nối mạng mà chỉ cần sạc điện, là mấy người Bạch Thiến mang về khi thu thập vật tư rất lâu trước kia. Chỉ là khi ấy, Hạ Vị Sương vẫn còn nhìn thấy được, cô thích nghe nhạc trên điện thoại hoặc là chơi những trò chơi có sẵn trong máy hơn, thế nên cơ bản là không đụng vào cái này.
Giờ thứ này lại hữu dụng hơn điện thoại. Điện thoại bây giờ đa phần là điện thoại thông minh cảm ứng, sau khi mù thì không dùng được nữa.
Thật ra Ngụy Vân Lang có nói khi rảnh sẽ mang về cho Hạ Vị Sương cái điện thoại nút bấm, loại có giọng nói ấy, thế thì cô có thể tiếp tục nghịch điện thoại. Chẳng qua trời lạnh quá, cứ lười ra ngoài, hơn nữa cũng không có chỗ nào thật sự cần thiết phải dùng điện thoại nên chuyện đó cũng không thực hiện.
Mới đầu, danh sách nhạc trong MP3 chỉ gồm mấy bài cũ có sẵn trong hệ thống. Được Ngụy Vân Lang, Bạch Thiến và Mễ Nhạc Nhạc kiên trì tải qua tải lại không ngừng, cuối cùng cũng thêm vào một số bài hát mới. Nguồn nhạc mới đến từ đủ kiểu điện thoại nhặt về.
Nghe được nửa danh sách nhạc thì hai người Bạch