BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 114
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Hạ Vị Sương lấy ra quyển sổ ghi chép đã được Trịnh Phách Tưởng bổ sung, chú thích. Trong đó ghi lại một số tin tức. Nhưng điều mà cô muốn nói sắp tới đây lại không tiện ghi vào sổ.
Bởi vì tin tức này quan trọng nhất, là lợi thế hợp tác của tiểu đội Hạ Vị Sương với Trịnh Phách Tường. Theo lí thì hẳn nên bí ẩn một chút, ít nhất là phải tạm thời giữ bí mật với Trịnh Phách Tường. Suy cho cùng thì mất đi lợi thế quan trọng sẽ dẫn đến mất đi quyền chủ động trong mối quan hệ hợp tác.
Hạ Vị Sương đẩy quyển sổ ghi chép cho Ngụy Vân Lang, nói: “Nếu em muốn đi căn cứ với chị thì phải nắm giữ mấy tin tức này. Trong đó ghi chép một số sơ đồ quan hệ trong căn cứ. Đúng rồi, chị mất dị năng, không thể tiên tri được hướng đi của tai tinh mà em muốn tìm kiếm. Chuyện này e là chị không giúp được gì.”
Ngụy Vân Lang nhận quyển sổ, vừa lật xem vừa nói: “Này chắc là ý trời rồi. Loạn thế xuất yêu nghiệt, hẳn là có cái gì đó đang bảo vệ nó. Chờ nó trưởng thành lại xem xem loài người có thể đoàn kết tiêu diệt được hay không.”
Trong khoảng thời gian này, Ngụy Vân Lang đã nghĩ thông. Sức của một mình cậu ta chung quy vẫn là có hạn. Thế gian gặp phải kiếp nạn này, chúng sinh cần phải đồng tâm hiệp lực mới có thể vượt qua.
Còn về phần tai tinh kia… ngoài tùy duyên ra thì Tiểu Ngụy còn nói gì được nữa?
“Nói không chừng tụi mình vừa khéo bắt gặp nó trên đường đi thì sao.” Ngụy Vân Lang nói thầm, “Phật dạy, chớ cưỡng cầu a chớ cưỡng cầu, giải quyết những chuyện có thể làm trước rồi tính tiếp. Ể? Mấy người này là đi cùng em của chị à?”
Bạch Thiến và Mễ Nhạc Nhạc cũng dò qua xem. Mễ Nhạc Nhạc đọc tên từng người một: “Trần Dung Tiêu, Hạ Tình Tuyết, Viên Quế Hương,… Tiểu đội đặc biệt trực thuộc Bộ Quản lí Dị năng Quan Lân?”
Hạ Vị Sương giải thích: “Đúng vậy, đây là tin tức tình báo mà Trịnh Phách Tường cung cấp. Tiểu đội này trước đó đã đến căn cứ thành phố D để giao lưu và chi viện, sau lại mất liên lạc vì nguyên nhân không rõ, đến nay vẫn chưa trở về căn cứ. Nhưng lúc trước em tiên tri thì Tình Tuyết sẽ an toàn trở về. Biến động của em bên này hẳn là không ảnh hưởng đến phía Tình Tuyết, cho nên tạm thời không cần phải lo lắng.”
Bạch Thiến hỏi: “Người tên Trần Dung Tiêu này được chú thích đặc biệt, con gái của Trần Giai Vĩ, dị nhân hệ phòng ngự… Cái tên Trần Giai Vĩ này nghe quen thế, là ai nhỉ?”
Ngụy Vân Lang vừa xem qua, nghe thế lập tức lật lại mấy trang trước, nói: “Nhìn đây này, Trần Giai Vĩ là Phó Thị trưởng của thành phố B, đối thủ cạnh tranh đáng gờm của Thị trưởng hiện tại. Vì quan hệ giữa họ không hợp nhau nên trên thực tế, giai cấp quản lí trong căn cứ vẫn chưa hoàn toàn được ổn định. Quan Lân là Chánh Bộ trưởng của Bộ Quản lí Dị nhân, thành viên chủ chốt trong phe Trần Giai Vĩ, cùng Cố Mẫn Chi kiềm chế lẫn nhau, hiện tại là cấp trên trực tiếp của Hạ Tình Tuyết.”
Bạch Thiến nói: “Vậy xem ra em gái của Tiểu Sương đã chọn phe Trần Giai Vĩ rồi. Ai nha, chị nghe nói đấu tranh chính trị cũng rất tàn khốc, hẳn là không liên lụy đến Tiểu Tuyết đâu nhỉ?”
Ngụy Vân Lang nói: “Chắc không đến mức đó đâu. Hạ Tình Tuyết cũng đâu có làm lãnh đạo.”
Mễ Nhạc Nhạc hỏi: “Vậy chừng nào thì chị Tiểu Tuyết về căn cứ?”
Hạ Vị Sương nói: “Tạm thời vẫn chưa rõ. Phía Trịnh Phách Tường cũng không có tin tức gì mới, còn đang đợi.”
Trước mắt thì tình huống trong căn cứ là thế chân vạc. Phe Cố Mẫn Chi và phe Trần Giai Vĩ tranh đấu gay gắt, kiềm chế lẫn nhau. Quân đội lựa chọn trung lập, duy trì ổn định. Nhưng theo tình hình mà hiện tại Hạ Vị Sương biết được thì thực tế quân đội cũng có khuynh hướng riêng, chỉ là bị nhiều hạn chế nên mới lựa chọn trung lập.
Xem hết những gì ghi trong sổ ghi chép, Bạch Thiến cảm thán: “Đã là lúc nào rồi mà mọi người còn tranh đấu vì quyền thế nữa? Bộ không thể... không thể…”
“Không thể.” Mễ Nhạc Nhạc bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh Hạ Vị Sương, vừa nựng mèo vừa nói, “Từ mấy ngàn năm trước thì con người đã đặt ra chế độ nô lệ rồi, vẫn luôn thích thú với việc thông qua quyền thế để chiếm thêm nhiều lợi ích. Ầy, nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ.”
Bạch Thiến buồn cười nói: “Em biết cũng không ít nhỉ.”
Mễ Nhạc Nhạc: “Hồi trước có điện thoại, máy tính và TV mà.”
Giờ cũng có, chỉ là không xài được thôi.
Hạ Vị Sương ngắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, rằng: “Vì mục tiêu của chúng ta bao gồm giảm bớt thương vong và tránh những cuộc chiến, hy sinh không cần thiết nên cướp đoạt quyền lực của Cố Mẫn Chi và cha cô ta cũng là một phần rất quan trọng.”
Cô muốn vươn tay chạm đến quyển sổ ghi chép theo thói quen, nhưng chợt khựng lại rồi thả tay xuống. Cô cứ quên rằng mình đã mù, vẫn hay theo thói quen muốn nhìn cái gì đó để tiếp tục đề tài.
Hạ Vị Sương nói tiếp: “Cái này cũng dễ. Thực tế thì chúng ta chỉ cần thúc đẩy sự hợp tác giữa Thượng tá Dương Lộ Văn và Trần Giai Vĩ là đã thắng lợi một nửa rồi. Mà sở dĩ Thượng tá Dương Lộ Văn lựa chọn trung lập, nguyên nhân rất lớn là do cha của Cố Mẫn Chi, Cố Đường khống chế tài nguyên lương thực và phòng thí nghiệm.”
Ngụy Vân Lang nói: “Đã lâu vậy rồi, trong căn cứ chắc chắn là có không ít người. Không biết bọn họ có giải quyết được nguy cơ lương thực chưa.”
Hạ Vị Sương nhấp môi: “Theo chị biết thì nếu sang quý đầu năm sau mà vẫn chưa có nguồn lương thực ổn định thì e là sẽ gây ra sự rung chuyển rất lớn. Nhưng hiện tại, lương thực trong tay Cố Đường và những tài nguyên bọn họ lục tục thu thập được còn có thể cầm cự thêm một khoảng thời gian. Thời gian này là quan trọng nhất, Cố Đường bọn họ chắc chắn sẽ chủ động ra tay. Bởi vì qua thời gian ấy thì hướng gió trong căn cứ chưa chắc sẽ có lợi cho bọn họ.”
Ngụy Vân Lang ngạc nhiên nói: “Sao cái gì chị cũng biết hết vậy?”
Hạ Vị Sương ho khan một tiếng, thoáng ngượng ngùng nói: “Trước đó chị bị dị năng phản phệ là bởi vì chị đã tiêu hao quá mức, hơn nữa còn mạo hiểm xem những thứ không nên xem. Vốn chị chỉ có thể nhìn thấy tương lai có liên quan đến nguy hiểm, nhưng mà chị lại đi nhìn… một ít bí ẩn trong quá khứ.”
Ngoài tự làm tự chịu ra thì Hạ Vị Sương cũng không biết nên đánh giá bản thân thế nào. Tự mình đâm đầu tìm chết, mà chưa chết thì vẫn phải chịu, không trách ai được.
Hạ Vị Sương lấy bài học của bản thân ra khuyên bảo bạn bè: “Mọi người tuyệt đối đừng học theo em. Sức mạnh dị năng này, chúng ta vừa tiếp xúc chưa lâu, vẫn nên thăm dò từng bước thì hơn.”
Bạch Thiến an ủi: “Tiểu Sương, em yên tâm đi. Người bình thường cũng không có cơ hội mạo hiểm như em đâu.”
Hạ Vị Sương không còn gì để nói, đành phải đánh lảng sang chuyện khác, tiếp tục kể về tình hình trong căn cứ: “Mấu chốt của việc vặn ngã Cố Đường và Cố Mẫn Chi nằm ở chỗ bọn họ khống chế phòng thí nghiệm hạt giống. Mặt ngoài thì như chắc chắn lắm, nói đã nghiên cứu ra giống lương thực có thể chống chịu được nhiệt độ cực thấp, đồng thời biểu hiện như đang nắm giữ rất nhiều tài nguyên, dùng nó để lôi kéo thêm người. Nhưng trên thực tế, bọn họ căn bản không nắm chắc như những gì đã thể hiện ra ngoài.”
Rất nhiều chuyện, sở dĩ khó thực hiện là bởi vì người ngoài không biết được bí ẩn bên trong. Một khi đã biết thì như tìm được mật mã của khóa mật mã vậy, cứ mở là ra.
Hạ Vị Sương nói: “Tài nguyên lương thực của Cố Đường cùng lắm chỉ đủ duy trì đến tháng ba năm sau. Mà hạt giống trong miệng bọn họ, vốn dĩ không đáng tin.”
Trong lần tiên tri trước khi chơi dại thì Hạ Vị Sương đã biết được từ Cố Mẫn Chi rằng phòng thí nghiệm hạt giống hơi có vấn đề, thế nên đã đặc biệt chú ý. Vừa chơi ngu