BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 71
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
“Thôi nói chuyện đàng hoàng.” Ngụy Vân Lang kéo màn để ánh nắng mặt trời rọi vào phòng rồi đẩy Mễ Nhạc Nhạc đến ngồi trước gương, vừa dùng lược giúp cô nhóc chải đầu vừa hỏi, “Từ lúc anh bị đuổi đi đã xảy ra những gì? Tại sao em lại ngâm mình trong hồ?”
“Cũng không có gì.” Mễ Nhạc Nhạc ngẫm nghĩ rồi đáp, “Ông cầm đầu người xấu kia nói Thần Quang Minh chọn em làm Thánh Nữ gì gì đấy, sau đó đẩy em xuống hồ.”
Từ lúc bị đẩy xuống hồ bơi cho đến khi Tang Lộ và Ngụy Vân Lang chạy tới thật ra cách nhau rất lâu. Mễ Nhạc Nhạc thoạt trông không vấn đề gì, nhưng trên thực tế, em đã trải qua một vài chuyện mà chính em cũng không tài nào giải thích rõ.
“Anh còn nhớ cái hoa kia không?”
“Anh nhớ.” Ngụy Vân Lang lặng lẽ đưa mắt nhìn cái hoa héo bẹp trên đỉnh đầu Mễ Nhạc Nhạc, vẫn tiếp tục tết tóc cho cô nhóc, chỉ là động tác vô cùng chậm rãi.
Cái hoa từ đầu đến giờ vẫn luôn rũ rượi, mềm oặt. Thân cây ngã ra sau, dính sát vào da đầu Mễ Nhạc Nhạc. Ở góc độ của cô nhóc thì không cúi đầu nhìn là tạm thời chưa phát hiện được.
Mễ Nhạc Nhạc vẫn chưa hay cái hoa kia đang ở ngay trên đầu mình, còn nghiêm túc mách với Ngụy Vân Lang.
“Cái hoa kia xấu lắm!”
Ngụy Vân Lang lại liếc mắt nhìn cái hoa héo úa: “A, vậy sao?”
“Đúng!” Mễ Nhạc Nhạc nghiêm túc gật đầu, lại nói, “Cái hoa kia ở ngay trong hồ. Bên cạnh có rất nhiều người quỳ lạy nó. Em bị đẩy xuống rồi thì đa phần đều đi hết, chỉ có mấy người cầm đầu còn ở lại. Bọn họ cứ hát mãi. Em muốn leo lên nhưng không được. Cái hoa kia cứ như đang sống vậy, vươn ra rất nhiều cọng rễ quấn lấy em…”
Lúc bị cuốn lấy, Mễ Nhạc Nhạc bỗng nhiên không còn suy nghĩ chống cự nữa. Cả người em bị ép phải tiến vào một trạng thái bình thản. Đầu là bộ phận quan trọng, bị quấn kín mít. Mãi đến khi không còn giãy giụa nữa thì cơ thể mới được sức nổi đẩy lên mặt nước. Điều đó khiến cô nhóc vịt cạn như em may mắn không bị chết đuối.
Mễ Nhạc Nhạc nhận thấy một cảm giác ấm áp mà thân thiết ồ ạt ập vào đầu mình. Giây phút đó, em gần như đã xem cái hoa kia như là mẹ! Mễ Nhạc Nhạc bị một sức mạnh tinh thần thâm nhập. Đương nhiên, đám rễ quấn quanh người kia cũng cắm vào máu thịt. Chỉ là khi ấy em còn hoảng hốt, hoàn toàn không nhận ra mình đang bị hút.
Cái hoa xấu xa không chỉ muốn hút thân thể của em mà còn có ý đồ hút cả tinh thần nữa. Giờ ngẫm lại, Mễ Nhạc Nhạc dường như cảm nhận được một ý thức hưng phấn mà tham lam, còn xen lẫn một chút tò mò. Ý thức ấy muốn nuốt chửng ý thức em. Cánh cửa ký ức của Mễ Nhạc Nhạc bị mở ra. Tất cả những gì em từng trải qua bị đối phương quấn quanh, hấp thu từng chút một.
Cảm giác linh hồn bị rút ra ấy thật sự quá khó chịu. Mễ Nhạc Nhạc bắt đầu ra sức phản kích. Mượn những chuyện hoặc vui sướng, hoặc bi thương, hoặc phẫn nộ trong trí nhớ, em cố gắng níu giữ lấy ý chí của mình, thậm chí mưu toan phản công.
Trong quá trình ấy, Mễ Nhạc Nhạc cũng cảm nhận được một bộ phận ký ức của kẻ địch, cảm nhận được suy nghĩ của cái hoa xấu xa. Nó muốn thân thể có thể tự do hành động, đồng thời cũng muốn hiểu biết thêm về con người, về xã hội này. Nó thích những đứa trẻ có tâm trí đơn thuần và thân thể mới mẻ. Trước Mễ Nhạc Nhạc, nó đã “ăn” hết một đứa, nhưng đối phương không gánh chịu nổi sức mạnh của cái hoa xấu xa. Cuối cùng, thân thể bị chiếm đoạt nhanh chóng trở nên hư thối.
Mễ Nhạc Nhạc đặc biệt hơn. Em có dị năng chữa lành thần kì. Nguồn năng lượng ấy trải rộng khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể. Có lẽ vì thế nên cái hoa xấu xa mới đặc biệt muốn khống chế Mễ Nhạc Nhạc. Nhưng cũng chính bởi lẽ đó mà Mễ Nhạc Nhạc mới không để nó thành công dễ dàng.
Hai bên đang tiến hành một trận đấu yên lặng mà ác liệt. Thời gian bất giác trôi đi. Chính khi Mễ Nhạc Nhạc cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa thì bỗng nhiên em nhận ra cái hoa xấu xa vẫn luôn áp chế mình chợt trở nên vô cùng sợ hãi.
Ào một tiếng, em như bị ai đó túm tóc kéo lên. Gương mặt hơi châm chích đau đớn, cảm giác giống như lông tơ trên da bị nhổ đi. Cái hoa xấu xa phát ra một tiếng thét chói tai mà chỉ Mễ Nhạc Nhạc mới có thể nghe thấy. Trong nháy mắt, như một đống lửa bị nước dội tắt, chỉ có thể bốc lên một làn khói nhẹ, nó yếu hẳn đi, rồi lập tức bị Mễ Nhạc Nhạc phản công.
Đóa hoa trở nên héo tàn, toan chạy trốn, nhưng lại trốn không thoát. Khoảnh khắc ấy, Mễ Nhạc Nhạc cảm thấy mình đã giẫm nó dưới lòng bàn chân!
Nhưng giây sau đó, em lại bị lắc lư đến tỉnh lại. Vừa mở mắt, đầu tiên là nhìn đến Ngụy Vân Lang, sau đó lại bị Tang Lộ xách qua, gặp phải cảnh tượng hù hết hồn em bé.
“Là vậy đó.” Mễ Nhạc Nhạc nhìn hình ảnh mình trong gương. Mặt vẫn non mềm, không có bị thương. Hai cái bím tóc thắt hơi méo nhưng đã tiến bộ hơn lần trước. Thôi không chê tay anh Ngụy Vân Lang vụng về.
Mễ Nhạc Nhạc vui sướng nói: “Cái hoa xấu xa kia đã bị tiêu diệt rồi. Sẽ không bao giờ ăn trẻ con nữa!”
Ngụy Vân Lang cười gượng mấy tiếng, nói Nhạc Nhạc à, anh muốn nói với em chuyện này, em kiên cường một chút ha.
“Chuyện gì cơ?” Mễ Nhạc Nhạc kiên cường nói, “Em cũng đã bị đại ma vương bắt phải khóc rồi, còn chuyện gì mà không chịu được nữa?”
Ngụy Vân Lang chìa hai đầu ngón tay, vươn đến sau gáy Mễ Nhạc Nhạc, đỡ cái hoa trắng héo úa kia, từ từ, từ từ… đỡ lên đỉnh đầu cô nhóc.
Ngụy Vân Lang: “Nè.”
Mễ Nhạc Nhạc: “…”
Như cảm nhận được một sự sống ôn hòa, hoặc đã nhận ra có tiếp tục né tránh cũng vô dụng, cái hoa héo hon lắc lư trên đầu Mễ Nhạc Nhạc, lại không tiếp tục rủ xuống mà một lần nữa trở lại làm một đóa hoa trắng.
Miệng Mễ Nhạc Nhạc càng lúc càng há hốc, gần như không khống chế được bản thân mà đứng bật dậy, trợn mắt nhìn đóa hoa trắng đang lắc qua lắc lại trên đầu mình. Rồi, một tiếng thét chói tai bật ra từ miệng.
Tiếng hét vang khỏi cổ họng lại chợt đổi điệu, biến thành quãng cao trong bài ca tụng thần thánh nào đó.
Xoạt một tiếng, đóa hoa phấn chấn hẳn lên, đứng thẳng trên đỉnh đầu Mễ Nhạc Nhạc, tỏa ra một quầng sáng nhu hòa, yếu ớt.
Lại phịch một tiếng, Ngụy Vân Lang ngơ ngác nhìn Mễ Nhạc Nhạc mà quỳ xuống.
Tiếng ca của Mễ Nhạc Nhạc đột nhiên im bặt. Em nhìn về phía Ngụy Vân Lang bằng ánh mắt khó tin: “Anh, sao tự dưng lại quỳ?”
Ngụy Vân Lang mơ mơ màng màng, cũng hết sức buồn bực: “Đúng vậy, anh mẹ nó làm sao mà biết tại sao tự dưng lại quỳ?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, rồi đồng thời chuyển sang đóa hoa trắng trên đầu Mễ Nhạc Nhạc. Sau khi tiếng ca dừng lại, quầng sáng trắng tan đi, cái hoa be bé đứng thẳng cũng chậm rãi cong lưng mệt mỏi.
Ngụy Vân Lang dè dặt nhìn Mễ Nhạc Nhạc: “Giờ em thấy sao rồi?”
Mễ Nhạc Nhạc khẽ thở dài như bà cụ non: “Vừa đói bụng vừa buồn ngủ. Mệt quá à.”
Ngụy Vân Lang vươn tay nắm lấy đóa hoa. Mễ Nhạc Nhạc lập tức lộ ra vẻ đau đớn, giãy giụa ôm đầu: “Đừng đụng. Em sợ anh rút luôn đầu óc em ra!”
Nghiêm trọng vậy sao? Ngụy Vân Lang vỗ vỗ cái đầu gối vừa quỳ đau, đứng dậy, nghiêm túc nói: “Thoạt trông thì tình trạng của em và nó hiện tại có hơi đặc biệt. Chuyện này không chắc là tốt hay xấu. Nhạc Nhạc, nếu vẫn còn cảm nhận được cái ý thức kia thì đừng bị nó mê hoặc. Tuyệt đối đừng để nó khống chế.”
Mễ Nhạc Nhạc cũng nghiêm túc gật đầu: “Em tuyệt đối sẽ không chịu thua người xấu đâu!”
Cho Mễ Nhạc Nhạc ăn uống một chút, Ngụy Vân Lang lại đưa em bé vào phòng ngủ phụ để cô nhóc nghỉ ngơi. Khép cửa xong, cậu ta lại thận trọng đi đến chỗ cửa ra vào phòng tổng thống, nói: “Tôi ra ngoài quét tước, dọn dẹp vệ sinh một chút.”
Thấy phía phòng ngủ chính không có phản ứng, Ngụy Vân Lang bèn nhón chân, chui ra ngoài qua cái lỗ bị đập thủng trên cửa. Cậu ta đi thẳng đến chỗ hồ bơi trong nhà. Thi thể bắt gặp dọc đường đều bị cậu ta kéo qua. Hì hì hục hục, hệt anh nhân viên vệ sinh.
Ngụy Vân Lang cho rằng trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ sẽ không rời khỏi