BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 72
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Tang Lộ vội cúi người xuống ngay trước mặt Hạ Vị Sương, chẳng thèm quan tâm rằng thân thể của mình vẫn suy yếu, dị dạng, chưa trở lại hình dáng bình thường, cũng không hề để ý số dịch nhầy ướt nhẹp trên người đối phương. Cô vén phần tóc mái bết dính trên trán Hạ Vị Sương ra, tuyệt đối không cho phép thứ này che đi tầm mắt em nhìn mình. Cô muốn mình xuất hiện trong mắt Hạ Vị Sương, để Sương Sương thấy được mình thật hoàn chỉnh.
“Sương Sương, nhìn chị!” Tang Lộ nâng mặt Hạ Vị Sương để đối phương nhìn thẳng vào mình, đồng thời nói với vẻ sung sướng, kích động: “Chị ở đây... ở trước mặt em đây. Chị bảo hộ em. Chị thích em. Sương Sương…”
Nhưng vì sao… rõ ràng trong mắt Sương Sương vẫn là hình ảnh của cô nhưng dường như em vẫn không hề nhìn cô?
Tâm trạng kích động, hăng say như cũng hạ nhiệt theo biểu cảm lạnh nhạt của Hạ Vị Sương. Tang Lộ cảm nhận được một nỗi sợ hãi không rõ. Cô khẽ chạm vào cằm, củ môi, đến chóp mũi của Hạ Vị Sương, thử vuốt ve khóe mắt cùng vành tai, sau đó gọi tên người trước mặt, từng tiếng một.
Không có phản ứng.
Hạ Vị Sương chậm rãi chớp mắt, máy móc mà hờ hững. Cô không hề biểu lộ một chút gì kích động hay vui sướng mà một người may mắn sống sót nên có, lại càng không cần phải bàn đến cái “thích” mà Tang Lộ vẫn tâm tâm niệm niệm.
Không có. Cái gì cũng không có. Đối với Hạ Vị Sương, Tang Lộ dường như không tồn tại.
Nhận thức được điều đó, Tang Lộ ngỡ ngàng. Cơn đau chậm rãi mà nặng nề dậy lên nơi lồng ngực. Cô cảm thấy vô cùng đau khổ, thậm chí còn cho rằng mình vẫn bị ảnh hưởng bởi thuốc độc. Cảm xúc phức tạp ấy khiến cô khẽ run, cau mày nhìn chăm chú vào Hạ Vị Sương, lại không cách nào thốt lên thêm một tiếng nào.
Tang Lộ muốn nói, Sương Sương, em mau thích chị, đừng không thích chị. Nhưng hiện tại, cô nhận ra rằng, mình không dám.
Tang Lộ đột nhiên lắc đầu. Mái tóc dài rối tung phủ trên người trông có vẻ bẩn thỉu. Cô nhớ ra rồi, Sương Sương thích sạch sẽ.
Như vừa tìm được bí quyết gì đó, Tang Lộ lại một lần nữa trở nên phấn chấn, ôm lấy mặt Hạ Vị Sương mà liếm đi dịch nhầy trên mặt đối phương, liếm qua cánh môi, đến mí mắt. Bao phủ trong mắt Hạ Vị Sương là một lớp mỏng của thứ gì đó không rõ, vẫn không hề dao động. Cô cứ nằm nghiêng như thế, mặc cho Tang Lộ làm mọi thứ. Không phối hợp, cũng chẳng hề phản kháng. Như thể đã mất đi linh hồn, thứ còn lại tại nhân gian này chỉ là một thể xác vẫn còn nhịp tim, nhịp thở.
Tang Lộ thoáng thất vọng. Làm thế cũng không lấy lòng được Hạ Vị Sương. Hoặc họa chăng là cách làm của cô không đúng. Tang Lộ lùi về sau, buông tay để Hạ Vị Sương nằm thẳng, sau đó kéo chăn đắp lên người đối phương. Cô ăn một viên tinh thạch, rồi nhắm mắt nằm xuống bên cạnh. Thân thể vặn vẹo, quái dị bắt đầu phát sinh thay đổi.
Cái bướu thịt màu tím nhạt đã xẹp đi bên dưới thoạt trông èo uột như cà tím phơi sương, lúc này đang được một sức mạnh vô hình xoa nắn, dần dần biến đổi từ một đống thịt bầy nhầy thành đôi chân thon dài, xinh đẹp. Trên đó vẫn có thể nhìn ra một ít dấu vết mạch máu xanh tím nhàn nhạt. Những thứ đó còn phải chờ thêm một khoảng thời gian mới có thể hoàn toàn biến mất.
Thay đổi trên cơ thể của Tang Lộ rõ là đầy ngập một sự điên cuồng tăm tối. Mễ Nhạc Nhạc thấy sẽ phải đổ lệ. Ngụy Vân Lang thấy sẽ tinh lọc bản thân. Nhưng Hạ Vị Sương thấy thì vẫn không hề phản ứng.
Đã lâu không dùng hai chân của con người để hành động, nhất thời Tang Lộ cảm thấy nửa người dưới như nhũn ra. Cô muốn đứng lên, nhưng rồi lại té ngã trên người Hạ Vị Sương. Cô vươn tay ôm lấy Hạ Vị Sương, dùng tư thế nửa quỳ nửa bò mà bế đối phương vào phòng tắm. Nhưng không có nước. Tang Lộ vặn vặn vòi hoa sen, không hứng được nước. Cô lại ôm Hạ Vị Sương trở ra ngoài. Tới tới lui lui, Tang Lộ từ từ đứng dậy.
Bị ôm trong lòng, Hạ Vị Sương không nói một lời, cũng không chút sức lực. Cô mềm như không có xương cốt. Đầu hơi cúi, ánh mắt nhìn thẳng rã rời, như thể chỉ là một con búp bê bằng thịt. Tang Lộ đặt Hạ Vị Sương vào bể tắm xa hoa, tựa lưng vào thành bể. Hạ Vị Sương vẫn không nói một lời.
Tang Lộ rời đi một chốc. Cô tìm được chiếc hộp chữa cháy trên hành lang, mở ra xem thì thấy quả nhiên nước để chữa cháy ở đây đã từng bị động vào. Không ít người từng ở đây đều cần dùng đến nước. Hệ thống cung cấp nước đã ngừng, nhưng nước để chữa cháy thì vẫn sử dụng được. Tang Lộ kéo cái ống thật dài trở về, vươn một cái xúc tu móc ngay van mở nước. Khi về đến cửa, cô dừng lại, nhìn sang bên đối diện.
Cánh cửa đối diện he hé một khe hở. Hai đôi mắt, một trên một dưới, đang lén nhìn ra ngoài. Thấy mình bị phát hiện, Mễ Nhạc Nhạc thoáng lo lắng mà nhìn xuống hai chân lộ ngoài làn váy của Tang Lộ: “Có phải chị của em…”
Rầm!
Tang Lộ vươn xúc tu, hết sức chu đáo giúp bọn họ đóng kín cửa. Sau đó, cô tiếp tục kéo ống nước trở lại nhà tắm rộng rãi trong căn phòng tổng thống xa hoa, rồi vặn van mở. Dòng nước lập tức thong thả đổ vào bồn tắm.
Nước này lạnh căm căm. Không biết có phải vì nằm trong túi thịt ấm áp kia đã lâu hay không mà nước vừa chạm đến làn da, Hạ Vị Sương đã hơi run rẩy theo phản xạ. Nhưng chỉ thoáng chốc, cô đã không còn phản ứng gì nữa. Tang Lộ có phần thất vọng, đồng thời cũng hơi bối rối không biết làm sao. Nhưng giờ không có nước ấm, chỉ có cái này. Tang Lộ bèn tiếp tục xả nước. Ánh hoàng hôn ấm áp, tươi đẹp hắt vào từ cửa sổ, chiếu cho lớp gạch men trắng bóng ánh màu hồng nhạt của ráng chiều.
Nước đổ đầy bể tắm, Tang Lộ bèn đóng van. Cô bước đến cửa, quẳng ống nước ra ngoài, nhìn chằm chằm lỗ thủng trên cửa mà suy ngẫm.
Ừm, lấp lại đi, miễn cho trái mít ướt và cái tên kia lẻn vào.
Tang Lộ rút xúc tu về, đang định kéo sô pha sang chặn lỗ thủng thì lại nghe được phía phòng tắm truyền ra tiếng động kì quái. Tròng mắt cô co rụt, lập tức xoay người trở vào phòng tắm. Mở cửa ra nhìn thì đã không thấy bóng dáng Hạ Vị Sương đâu nữa.
Không… Không phải không thấy.
Tang Lộ nhào đến bên cạnh bể tắm, kéo Hạ Vị Sương đã chìm xuống ra khỏi làn nước. Chẳng biết từ lúc nào mà Hạ Vị Sương đã trượt xuống, ngâm mình trong nước lạnh, suýt chút đã chết chìm.
Tang Lộ hít một hơi thật sâu. Cô vẫn loáng thoáng nhớ được cơn đau khi chết đuối. Nhưng lúc tới đây, nhìn đến Hạ Vị Sương, cô chỉ thấy em đang mở to mắt, trầm mình trong nước.