Sau một hồi bị Tô Phùng Tần thúc giục Tịch Sư Tử rốt cục chịu về nhà, những ngày gần đây do tìm kiếm Tô Phùng Tần, sau mấy ngày chiếu cố nàng ở bệnh viện Tịch Sư Tử tái nhợt tiều tụy đi rất nhiều, dáng người vốn đã đơn bạc nay càng gầy yếu, vành mắt vừa sâu vừa đen.
Bởi vì miệng vết thương của Tô Phùng Tần ở bụng ban đêm lúc ngủ không thể vươn mình chỉ hơi không cẩn thận sẽ động phải vết thương.
Tịch Sư Tử sợ nàng làm bị thương mình, mỗi khi trời tối đều nằm lên giường bệnh cùng nàng, cuộn thân thể thon dài thành một cục thịt người cẩn thận đỡ lấy eo của nàng, có khi còn nhẹ nhàng giúp nàng vuốt lưng giúp nàng giảm đau.
Cũng bởi vì vậy mà Tịch Sư Tử căn bản cũng không được ngủ ngon.
Tô Phùng Tần trông cô như vậy tim cũng rất đau, cứ tiếp tục như vậy khẳng định cô sẽ không chịu nổi. Sau một hồi kiên trì khuyên Tịch Sư Tử rốt cục đáp ứng về nhà hảo hảo ngủ một giấc rồi mới quay lại.
Trước khi đi, Tịch Sư Tử rót sẵn nước suối, rửa sạch hoa quả, đặt ở nơi Tô Phùng Tần có thể dễ dàng lấy được, còn gọi cô y tá trực ca tới, nhờ nàng chiếu cố Tô Phùng Tần thật tốt.
Tịch Sư Tử vừa đi, phòng bệnh lại trở về sự an tĩnh vốn có.
Cô y tá phụ trách trực ca của Tô Phùng Tần ngoan ngoãn đứng bên cửa sổ, xử lý một chậu cây xanh um tươi tốt Tịch Sư Tử mang tới.
Tô Phùng Tần nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi lâu, nàng không ngủ, mà chỉ suy ngẫm lại những chuyện đã qua trong mấy ngày này.
Khi nàng mở mắt ra nhìn về phía cửa sổ, thì thấy cô y tá ấy đang nhìn lén nàng nhanh chóng quay đầu đi, lại không cẩn thận đụng đầu vào vách tường bên cửa sổ.
''Ặc.'' Cô y tá khóc không ra nước mắt, đỏ mặt ôm đầu, nhe răng trợn mắt, tựa hồ rất đau, lại nhẫn nại không kêu to, nghẹn đến đỏ bừng gương mặt vốn đã hồng hào.
"Cô y tá, cô không sao chứ?'' khóe môi Tô Phùng Tần không khống chế được nhẹ nhàng giương lên, lo lắng lễ phép hỏi.
''Tôi tên Gia Tử[1], nhưng mọi người vẫn hay gọi tôi là Hàm Ngư[2].'' Cô y tá được Tô Phùng Tần quan tâm, cũng không lo trán đã sưng một cục to, vội vàng vừa thẹn vừa vui nhanh chóng trả lời Tô Phùng Tần, nhưng không ngờ lời tuột ra khỏi miệng lại không liên quan gì tới câu hỏi của Tô Phùng Tần.
''Vậy...cô không sao chứ?'' Tô Phùng Tần ngẩn người, hai tên này hình như cũng không giống tên người, cho nên nàng không để ý đến tên cô ấy mà hỏi thăm lần nữa.
Huyệt thái dương cô y tá dường như bị đỏ lên, đụng nghe cốp một tiếng, hẳn là phải rất đau.
"Bởi vì tôi thích ăn cá ướp muối quả cà[3], cho nên đồng sự thích gọi tôi là Gia Tử, trong tên tôi lại có một chữ 'cá', cho nên bị mọi người gọi là cá ướp muối.'' Cô y tá dồn dập quơ quơ tay, né tránh ánh mắt của Tô Phùng Tần đến đỏ mặt, lại trả lời không đâu vào đâu.
''Vậy tôi nên gọi là Gia Tử tiểu thư, hay Hàm Ngư tiểu thư?'' Tô Phùng Tần hiển nhiên cũng chưa từng gặp ai nói chuyện mà chẳng bắt trúng đài thế này, điều này khiến nàng thích ứng không kịp cũng không hiểu gì.
"Không phải, không phải, kỳ thật tôi họ Dư, tôi tên Dư Tiểu Ngư, Tô tiểu thư gọi tôi Tiểu Ngư là được rồi.''
Dư Tiểu Ngư rốt cục nói một câu mà Tô Phùng Tần có thể hiểu được.
Tô Phùng Tần nhẹ nhàng thở phào, cười yếu ớt nhấc ngón tay chỉ thái dương Dư Tiểu Ngư, ôn nhu hỏi: "Vậy đầu cô có sao không? Hình như đỏ lên.''
"A, không có việc gì không có việc gì, tôi không sao. Tô tiểu thư cô khát à?'' Đôi mắt Dư Tiểu Ngư óng ánh giống như một tiểu fan hâm mộ cuồng nhiệt nhìn chằm chằm mặt Tô Phùng Tần.
''Tôi không khát, cám ơn cô.'' Tô Phùng Tần nhanh chóng thích ứng với não bộ tăng động nhiều nếp nhăn của Dư Tiểu Ngư, nàng lễ phép khe khẽ lắc đầu, cũng nói tiếng cám ơn.
''Vậy cô có đói không?'' Dư Tiểu Ngư lại hỏi tiếp, mắt trừng thật to , chờ đợi nhìn Tô Phùng Tần, tựa hồ đang đợi nàng đưa ra yêu cầu.
''Tôi cũng không đói bụng, cám ơn cô, Tiểu Ngư.'' Tô Phùng Tần có chút bất đắc dĩ cười nhẹ.
Cô y tá này đúng là đáng yêu.
Tô Phùng Tần nói thế khiến Dư Tiểu Ngư bất chợt trở nên yên tĩnh.
Cô nàng giống như một con mực nhỏ, cúi đầu đứng bên cửa sổ, nhăn nhó nhún thân thể của mình.
''...''
Điều này khiến không khí trở nên quỷ dị đến đáng sợ, Tô Phùng Tần nhìn thấy cô y tá cơ hồ bắt đầu xoay thành vòng tròn nhún nhảy, không hiểu cảm thấy có chút nghi hoặc.
Nàng cẩn thận thử thăm dò mở miệng: "Tiểu Ngư, cô thật không sao chứ?"
Chắc không phải bị đụng hư não luôn rồi chứ?
"Không có việc gì, không có việc gì, cô gọi tên tôi.'' Dư Tiểu Ngư ngượng ngùng đỏ mặt len lén nhìn Tô Phùng Tần, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu, cười khúc khích nhỏ giọng mở miệng.
''...''
Dư Tiểu Ngư vừa mới tốt nghiệp thì được chuyển tới bệnh viện làm y tá thực tập.
Dáng người nhỏ nhắn xinh xắn cân đối, gương mặt đều đặn phối hợp với nụ cười luôn nở trên môi, đôi mắt đen thật to như mắt hươu, tính tình hoạt bát, nói năng lưu loát, mặc dù có khi khiến người nghe cảm thấy rất khó hiểu, nhưng cơ hồ tất cả các bác sĩ y tá và bệnh nhân trong bệnh viện, đều rất ưa thích cô gái nhiệt tâm lại hay thẹn thùng này.
Dư Tiểu Ngư thẹn thùng nũng nịu một hồi lâu, cuối cùng nhớ ra một chuyện.
"Tô tiểu thư, hai ngày trước không phải có một vị tiểu thư họ Chân tặng cho cô một bó hoa hồng à? Ở trong đó có một phong thư, tôi quên nói với cô, để tôi kiếm cho cô.'' Dư Tiểu Ngư vừa nói, vừa kiếm trong túi sách của mình.
Tiếu dung nơi khóe môi bớt phóng túng đi một chút, Tô Phùng Tần vẫn dùng giọng điệu nhu hòa: "Lá thư ấy hiện tại tạm thời tôi không muốn xem, cô có thể giúp tôi giữ được không?''
"Không muốn xem à, a, vậy thì tốt, tôi sẽ hảo hảo giúp Tô tiểu thư giữ gìn cẩn thận, lúc nào Tô tiểu thư muốn xem thì nói cho tôi biết là được.'' Dư Tiểu Ngư dừng động tác lại, tay đã nắm được phong thư nhỏ trong góc túi.
"Tiểu Ngư, điện thoại di động của tôi không ở bên người, cô có thể cho tôi mượn điện thoại di động của cô dùng một chút được không?'' Tô Phùng Tần lễ phép ôn hòa hỏi.
"Đương nhiên có thể a, Tô tiểu thư cô cứ tự nhiên dùng, dùng đến không còn pin cũng được, tôi sẽ sạc pin cho cô dùng tiếp.'' Dư Tiểu Ngư phá lệ nhiệt tâm, không chỉ lưu loát móc điện thoại từ trong túi ra, còn thuận tiện móc dây sạc ra theo, giống dâng tặng lễ vật, dùng hai tay dâng lên trước mặt Tô Phùng Tần.
Điện thoại bị dâng lên cách con mắt chỉ có mấy centimet, Tô Phùng Tần bị lòng nhiệt tình của Dư Tiểu Ngư làm chấn kinh, nàng có chút bất đắc dĩ kéo kéo khóe môi, cẩn thận vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại màu trắng có màn hình nhỏ.
"Cám ơn cô, tôi chỉ gọi điện thoại thôi, rất nhanh, không cần dây sạc.''
"Ờ, tốt, vậy Tô tiểu thư gọi đi, tôi ở ngay đây, có chuyện gì cứ kêu tôi.'' Dư Tiểu Ngư mặt mũi tràn đầy tiếu dung thu tay về, khoanh tay đứng ở bên giường ưỡn ngực ngẩng đầu như vệ sĩ tùy thân.
Hệt như đang chuẩn bị nghe theo bất cứ phân phó nào của Tô Phùng Tần.
Hưng phấn nhiệt tình này của Dư Tiểu Ngư đã vượt xa sức tưởng tượng của Tô Phùng Tần.
Ý nghĩ muốn bảo cô nàng đi ra một lát để nàng gọi điện bèn bị Tô Phùng Tần đè nén xuống.
Thôi sao cũng được, thấy Dư Tiểu Ngư vừa nín cười vừa tỏ ra