Tô Phùng Tần tỉnh dậy khi mặt trời vừa ló dạng trên bầu trời, những tia nắng của buổi sớm mai vàng ấm áp bò qua khung cửa sổ mở toang, lười biếng trải dài trên sàn nhà.
Màn cửa màu trắng, nhẹ nhàng bị gió cuốn bay dưới ánh mặt trời, từng hạt bụi nhỏ bé lơ lửng dưới ánh nắng.
Xuyên thấu qua cửa sổ có thể trông thấy nửa gốc cây ngô đồng, hai chú chim sẻ màu xám tròn vo mở to mắt nhỏ đen nhánh, líu ríu không buồn không lo khiêu vũ trên lá cây, xán lạn và tràn đầy năng lượng.
Tô Phùng Tần chậm rãi mở đôi mắt mông lung nhìn bốn phía.
Không còn là gian phòng trước đó, mà giống phòng bệnh trắng tinh đơn giản của bệnh viện, trong xoang mũi tràn đầy hương vị nước khử trùng nhàn nhạt và mùi thuốc.
Chỉ khẽ đụng đã khiến phần bụng đột nhiên truyền đến cơn đau mãnh liệt.
Tô Phùng Tần cau mày thở khẽ hai lần, tay theo bản năng vịn vào vết thương, chỉ là động tác có chút mạnh, khiến cơn đau càng dữ dội hơn làm nàng đổ cả mồ hôi trên huyệt thái dương.
Phần bụng được băng bó cẩn thận bằng băng gạc mềm mại bao lấy vòng eo nhỏ nhắn, thoạt nhìn trông vừa yếu đuối vừa đáng yêu.
Trong phòng không có một ai.
Tô Phùng Tần mất mác rũ đôi mắt đang nhìn quanh xuống.
Vừa mở mắt đã không được thấy người nàng muốn thấy.
Tô Phùng Tần ở trong hôn mê, kỳ thật cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả , có khi ý thức của nàng tựa hồ giống người đã tỉnh, có thể cảm giác được có người đang động lên thân thể của nàng.
Giọng nói ngọt ngào tinh tế vỡ nát quanh quẩn bên tai.
Khi đó nàng liền cảm giác được mặc dù đang hôn mê nhưng nàng vẫn còn cảm giác.
Tịch Sư Tử hình như đã ở ngay bên nàng, dùng ánh mắt thanh lãnh lại ôn nhu chăm chú nhìn nàng.
Có thể phỏng đoán bản thân đang ở bệnh viện, Tô Phùng Tần giương mắt chậm rãi vươn tay ấn chuông cấp cứu.
Thân thể khẽ động liền đau dữ dội, nhưng nàng không còn tâm tư đi chú ý đau đớn trên thân thể, nàng cần một người hiện ra ngay trước mắt, giúp nàng làm một việc.
Giúp nàng tìm Tịch Sư Tử.
Đã qua nhiều ngày như vậy, người ấy không biết đã sốt ruột đến cỡ nào.
Tuy tay đã chạm được vào chuông, nhưng tựa hồ ngay cả khí lực ấn nút cũng không có, Tô Phùng Tần nhíu mày, thân thể lại nhìn về phía trước xem xét.
Một bàn tay ấm áp mềm mại, đột nhiên duỗi tới , ấn lên trên mu bàn tay lạnh buốt của Tô Phùng Tần.
''Không thoải mái muốn gọi y tá à?'' Giọng nói trầm thấp mang theo lo lắng, từ phía trên đầu vang lên.
Trong nháy mắt khi nghe được giọng nói ấy, đôi mắt Tô Phùng Tần bất chợt mông lung ngập nước, rất nhanh liền ngưng tụ thành một chút thủy quang, khẽ trượt xuống khuôn mặt kiều diễm.
Đó là một giọt nước mắt trong suốt, thanh lệ lướt qua hai gò má tái nhợt của nàng.
Tô Phùng Tần không dám ngẩng đầu, nàng có chút sợ đây là mộng.
Những ngày qua, thời gian nàng chìm trong hôn mê rất lâu, cứ từng bước vượt qua những mộng mị.
Người nàng mơ thấy nhiều lần nhất là Tịch Sư Tử, nàng mộng thấy Tịch Sư Tử hầu ở bên người nàng, ôn nhu mà lưu luyến.
Thế nhưng khi vừa mở mắt thì cô lại biến mất, giống như thuỷ triều lên rồi lại xuống, cuốn đi tất cả mọi thứ, chỉ còn lại hư không.
"Đồ ngốc, tại sao lại khóc." Giọng nói thanh lãnh kia tựa hồ có chút bất đắc dĩ, bàn tay khoác lên trên mu bàn tay nàng nhẹ nhàng lướt qua trong không khí, ôn nhu chạm lên mặt nàng, lau đi giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống giường.
Tại sao người ấy lại nói vậy? Những nghi ngờ đơn giản thoáng chốc trôi mất, chỉ còn lại khoảng lặng giữa hai người.
Xúc cảm ôn nhu quen thuộc này, phảng phất như đã thấm sâu vào trong xương tủy nàng, chỉ chạm nhẹ một lần cũng đủ khiến huyết dịch toàn thân nàng sôi trào.
Tô Phùng Tần biết , đây không phải mộng.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người trước mặt .
Gương mặt mỹ lệ này, đôi môi đơn bạc này, thậm chí mỗi một sợi lông mi thật dài trên mắt cô, cũng đều được khắc thật sâu vào đáy lòng Tô Phùng Tần.
Tô Phùng Tần ngửa đầu, nhìn người nọ từ dưới lên, ngây ngốc quan sát Tịch Sư Tử, nàng tham luyến mỗi một lần được Tịch Sư Tử chạm lên mặt.
Cũng không dám vươn tay bắt lấy tay cô.
Lông mày trong sáng có chút nhíu lên, Tịch Sư Tử bất đắc dĩ mà cưng chiều thở ra một hơi, cô chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Tô Phùng Tần.
Cô bắt lấy đôi tay tái nhợt của Tô Phùng Tần, vùi mặt vào tay nàng.
''Em tìm ra chị rồi.'' giọng Tịch Sư Tử có chút run rẩy đến nghẹn ngào.
Mắt của cô óng ánh dưới ánh đèn, hệt như đang chứa rất nhiều nước mắt .
''Sao bây giờ em mới tới?" Tô Phùng Tần cắn lấy đôi môi đang run rẩy của mình, ủy khuất và oán trách dùng ngón tay trỏ cùng ngón cái nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt trắng noãn bóng loáng của Tịch Sư Tử.
"Em xin lỗi.'' Tịch Sư Tử nhìn vào mắt Tô Phùng Tần với thần sắc áy náy.
''Ôm chị.'' Tô Phùng Tần trừng mắt nhìn, nửa giọt nước mắt còn dính trên hàng lông mi thật dài hơi cong khẽ rơi xuống, nàng hất tay Tịch Sư Tử ra, nhẹ nhàng giang tay.
Động tác ôm lấy nàng nhẹ nhàng và dịu dàng.
Tô Phùng Tần hiện tại cực kỳ giống một con búp bê bằng pha lê tinh xảo, thần sắc tiều tụy tái nhợt giống như chỉ cần chạm nhẹ nàng sẽ lền vỡ tan trong không khí.
Tịch Sư Tử quỳ trên sàn nhà, nhẹ