Dòng nước ấm áp trơn nhẵn trượt trên da thịt từ từ chảy xuôi xuống dưới.
Trong phòng tắm rất nóng, sương mù lượn quanh che khuất hơn phân nửa ánh mắt.
Tô Phùng Tần dựa vào tường, đôi mắt hơi khép cắn môi ngửa đầu, ánh mắt mê ly nhìn trần nhà.
Tịch Sư Tử ngay trước người nàng nửa quỳ nửa ngồi.
Mái tóc ướt không ngừng phất qua phất lại dưới bắp đùi trắng nõn bóng loáng, khiến nàng có chút ngứa.
"Sư Tử." Tô Phùng Tần khó chịu kêu một tiếng với thân hình đang nhẹ nhàng run rẩy bị bao phủ bởi một màn nước.
Phần bụng có chút đau nhức cộng thêm cảm giác được người yêu chạm tới nơi mẫn cảm đến cực hạn, mỗi một động tác tinh tế đều có thể khiến nàng cắn môi rên khẽ.
''Sẽ rất nhanh.'' giọng Tịch Sư Tử mập mờ trầm thấp kiều diễm truyền đến hòa cùng tiếng nước xối rào rào xung quanh
Dư Tiểu Ngư ôm hai quả chanh dây mới vừa giành được từ trong tay đồng sự, tâm tình vui vẻ ngâm nga một giai điệu tiến tới phòng bệnh Tô Phùng Tần.
Gõ cửa phòng hai tiếng, vui vẻ kêu một tiếng.
"Tô tỷ tỷ em có thể vào không?"
Nhưng trong phòng bệnh không có ai đáp trả.
Dư Tiểu Ngư cau mày nghĩ thầm Tô Phùng Tần có phải đã ngủ thiếp đi hay không, lại sợ có chuyện gì liền thử xoay tay nắm cửa.
"Tô tỷ tỷ em vào nhé?''
Vẫn không ai đáp lại.
Dư Tiểu Ngư không do dự nữa , nàng mở cửa đưa đầu vào.
A, thật kỳ quái.
Tại sao không có ai?
Trong phòng bệnh không có một ai, Tô Phùng Tần không ở trong, Tịch Sư Tử cũng không ở trong.
Dư Tiểu Ngư to gan mở cửa, đi vào, vừa thì thầm vừa bước vào trong.
"Tô tỷ tỷ đi đâu rồi nhỉ? tại sao không có ai?"
Sau khi tiến vào phòng bệnh, mới nghe được tiếng nước tí tách tí tách truyền đến từ trong phòng tắm gần cửa sổ bên kia.
Đang tắm a.
Dư Tiểu Ngư bừng tỉnh đại ngộ, liền đặt hai trái chanh dây lên bàn trà, sau đó do dự đến gần phòng tắm.
"Tô tỷ tỷ, chị ở bên trong tắm rửa à?'' Dư Tiểu Ngư cao giọng hỏi.
''Ưm... Tiểu Ngư em đừng vào.'' Tô Phùng Tần khẽ rên, sau đó giọng nói có chút bối rối truyền ra từ trong phòng tắm.
Dư Tiểu Ngư nhướn mày, khóe môi cười trộm.
Tô tỷ tỷ nói gì vậy? Đừng vào á?
Chẳng lẽ chị ấy sợ mình dám nhìn lén chị ấy tắm à?
Dư Tiểu Ngư cười rón rén tới gần cửa phòng tắm hai bước.
Nàng vừa muốn mở miệng giễu cợt hai tiếng, thì nghe thấy từ trong phòng tắm truyền đến tiếng thở dốc tinh tế bị đè nén của Tô Phùng Tần, bên cạnh đó còn hòa cùng một tiếng thở dốc trầm thấp khác.
''Ưm...''
Lại là một tiếng hắng giọng, mang theo tiếng rên nhẹ kiềm chế vừa thống khổ lại tựa hồ vui vẻ, tiếng rên ấy quyến luyến đến say lòng người, khiến thân thể Dư Tiểu Ngư bất chợt xốp giòn như sắp tan rã.
Mặt Dư Tiểu Ngư trong nháy mắt đỏ lên.
Dư Tiểu Ngư với kinh nghiệm phong phú đã xem qua N quyển truyện manga 18+, cho dù nàng có ngu xuẩn cũng có thể nghe ra đó là tiếng gì.
Tiếng hai người, hai người cùng trong một phòng tắm.
Còn có thể phát sinh chuyện gì nữa chứ?
Dư Tiểu Ngư kinh hoảng đỏ mặt lui về phía sau hai bước, giống như vừa làm chuyện gì đó trái với lương tâm, thẹn thùng kêu lên một tiếng rồi ba chân bốn cẳng, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Còn thuận tay 'rầm' một tiếng đóng kỹ cửa phòng bệnh.
Dư Tiểu Ngư như bị điên bụm mặt cúi đầu chạy trên hành lang.
Còn chưa chạy được mấy bước đã va phải một thân thể mềm mại, lực đạo lớn đến xô người đối diện ra mấy bước.
Dư Tiểu Ngư bị đụng có chút mộng mị, mặt đỏ bừng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía người nàng mới đụng vào.
"Dư Tiểu Ngư, em vội đi đầu thai à, còn cúi đầu không nhìn đường?''
Một cô gái đang khom người, khoác áo khoác trắng, mang gọng kính màu bạc, thống khổ bưng lấy ngực của mình, hận hận nhìn về phía Dư Tiểu Ngư đang si ngốc rống to.
Dư Tiểu Ngư rốt cục thấy rõ người nọ.
Là vị bác sĩ ngoại khoa tuổi trẻ nhất bệnh viện, Trình Hy.
''Xin lỗi bác sĩ Trình, thật xin lỗi, thật xin lỗi, em không đụng chị bị thương đó chứ?'' Sau khi Dư Tiểu Ngư kịp phản ứng, vội vàng đỏ mặt xấu hổ áy náy cúi đầu xin lỗi.
''Ngực sắp bị em đụng lõm vào luôn rồi, có thể không bị thương à?'' Trình Hy hừ một tiếng, liếc nhìn Dư Tiểu Ngư đang thành tâm nói xin lỗi, phẫn nộ trên mặt rốt cục ôn hòa hơn.
Dư Tiểu Ngư rụt thân thể lại, như cô bé đáng thương , không dám ngẩng đầu nhìn Trình Hy.
Đầu nàng hiện tại còn có chút hỗn loạn.
''Em đang làm gì? Chạy nhanh như vậy chẳng lẽ bệnh nhân do em phụ trách xảy ra vấn đề à?'' Trình Hy không hề cố kỵ ở trên hành lang vuốt vuốt ngực đang đau nhức, hững hờ hỏi.
"A" Bị Trình Hy hỏi như vậy, Dư Tiểu Ngư liền nhớ tới tiếng rên của Tô Phùng Tần vừa mới nghe thấy, cả khuôn mặt đỏ hồng nay lại càng đỏ hơn.
"Không có không có việc gì." Dư Tiểu Ngư ấp úng cúi đầu xuống.
"Không có việc gì thì chạy nhanh thế làm gì?'' Trình Hy oán trách một tiếng, đứng thẳng người dậy thả tay xuống, nghiêng đầu nhìn mặt Dư Tiểu Ngư đỏ tới mức có chút bất thường.
''Em...em không sao, em đi trước, xin lỗi bác sĩ Trình." Dư Tiểu Ngư chôn đầu càng sâu, muốn vòng qua thân Trình Hy chạy đi.
Nhưng còn chưa chạy được hai bước, liền bị một bàn tay hữu lực túm về.
Dư Tiểu Ngư lại va vào trong lòng Trình Hy.
''Nói một câu xin lỗi thì không sao à? Em nghĩ hay quá nhỉ?'' Trình Hy hừ một tiếng, túm Dư Tiểu Ngư lại không cho nàng chuồn êm.
"Vậy chị muốn thế nào? Em đã nói xin lỗi rồi, hơn nữa cũng chưa đụng hư mà?'' Dư Tiểu Ngư dán người lên thân thể Trình Hy, ngẩng đầu dùng đôi mắt to đen trừng cô, bất mãn oán giận.
"Đụng hư?! Em còn muốn đụng hư? Quỷ nghịch ngợm, đã làm sai còn khí thế hào hùng vậy.'' Hy khiêu mi cười lạnh một tiếng, giấu dưới lớp kính là một đôi mắt nâu đầy giảo hoạt.
''Vậy chị muốn sao?'' Dư Tiểu Ngư đỏ bừng cả khuôn mặt, đôi mắt to vô tội ngập nước bất đắc dĩ nhìn Trình Hy cứ một mực nắm lấy tay nàng.
''Chị vừa mới xong một ca phẫu thuật, thân thể vừa mệt vừa mỏi, em xoa bóp cho chị, nếu bóp dễ chịu thì tha thứ cho em.'' Trình Hy cười hì hì, đắc ý đưa ra đề nghị không cho người cự tuyệt.
''Sao lại là em?'' Dư Tiểu Ngư vừa định cự tuyệt, liền nhìn thấy lông mày của vị bác sĩ lúc nào cũng cười hì hì này lạnh lùng nhíu một cái, ánh mắt của cô mang theo vài phần ý vị uy hiếp.
Phảng phất như nàng chỉ cần nói ra một câu cự tuyệt, thì sẽ bị trả thù.
Dư Tiểu Ngư sớm đã biết.
Trong bệnh viện này, nàng không sợ ai, ngay cả viện trưởng hay chủ nhiệm nàng cũng đều có thể khí vũ hiên ngang đứng thẳng trước mặt họ, nhưng hết lần này tới lần khác, nàng lại sợ nhất vị nữ bác sĩ ngoại khoa