Rất nhanh đã tới lúc xuất viện.
Vết thương của Tô Phùng Tần đã lành, có thể tự do hoạt động tự mình xuống giường, chỉ cần không làm động tác quá mạnh sẽ không xảy ra chuyện gì.
Bác sĩ đồng ý cho Tịch Sư Tử giúp Tô Phùng Tần thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất viện về nhà.
"Chị không tính nói lời tạm biệt với nữ y tá chiếu cố chị à?" Tịch Sư Tử xếp xong quần áo cất vào trong vali hành lý, đưa lưng về phía Tô Phùng Tần nhàn nhạt mở miệng.
"Em còn không biết xấu hổ." Tô Phùng Tần đang tập đi quanh phòng bệnh nghe Tịch Sư Tử kiểu nói này, liền ngừng lại quay đầu nhìn cô, nét mặt đỏ bừng hung hăng trợn mắt nhìn bóng lưng Tịch Sư Tử.
"Em làm sao?" Tịch Sư Tử lạnh nhạt quay đầu hỏi lại, nhẹ nhàng nhíu mày vô tội và đầy thắc mắc hỏi.
"Em không sao cả, em rất tốt." Tô Phùng Tần bất mãn khe khẽ hừ một tiếng, lưu loát quay người không thèm để ý Tịch Sư Tử cố tình giả ngu.
"Từ khi nào chị lại nói lời không rõ ràng và hay dỗi vậy?" Tịch Sư Tử bất đắc dĩ khiêu mi đóng vali lại, không thèm kéo khóa kéo đi tới sau lưng Tô Phùng Tần.
Một tay ôm trọn người nọ với thân thể thon dài gầy gò vào lòng, áp sát vào phía sau Tô Phùng Tần, có chút cúi đầu chôn trên đầu vai thơm ngát của nàng, nhẹ nhàng lắc lắc.
"Đừng lắc, chị không dễ bị dụ đâu. Chị thật muốn hỏi em, từ khi nào mà em biết giả ngu, còn học người ta nũng nịu nữa?" Tô Phùng Tần đẩy tay Tịch Sư Tử đặt trên eo mình ra, quay người tựa vào lòng cô, hai tay khẽ nhéo nhéo gương mặt trắng nõn thanh tú.
"Giả ngu?" Tịch Sư Tử hỏi ngược lại, mặt của cô bị nàng nhéo tới thay hình đổi dạng, vẫn cứ nghiêm túc đầy thắc mắc, thoạt nhìn có chút buồn cười.
"Hôm ấy Tiểu Ngư tới, em còn làm vậy, đều bị em ấy nghe thấy hết, bây giờ còn muốn chào tạm biệt, làm sao mà chào?" Tô Phùng Tần bất mãn tăng thêm lực đạo, cắn môi mặt mũi tràn đầy xấu hổ giận dữ.
Người này da mặt thật đúng là dày, giả ngu thì thôi đi, nhéo lâu như vậy mà cũng không kêu đau.
Tô Phùng Tần kiểu nói này, Tịch Sư Tử mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra cô quên chuyện đó thật....
"Kìm lòng không được, không trách em được, học tỷ không phải cũng rất vui vẻ sao?" Tịch Sư Tử hơi nhíu mày, mặt bị Tô Phùng Tần nhéo đến có chút đau, cô tự động ngửa mặt lên, lại không nghĩ rằng tay Tô Phùng Tần rất có lực, không tránh thoát nổi, ngược lại càng đau hơn.
"Kìm lòng không được? Chị là bệnh nhân mà em còn không biết xấu hổ kìm lòng không được, ngụy biện, cầm thú." Tô Phùng Tần thấy da Tịch Sư Tử bị nhéo tới đỏ lên, lúc này mới đau lòng nới lỏng lực đạo, tay đổi từ nhéo thành sờ, nhẹ nhàng vuốt ve đôi má đỏ của cô.
"Em mà là cầm thú, vậy học tỷ hưởng thụ trong vui vẻ thì tính là gì?" Đau nhức trên mặt dưới sự vuốt ve ôn nhu, từ từ nhẹ nhàng, khiến cảm giác thoải mái dễ chịu từ từ lan tỏa, Tịch Sư Tử vừa vô lại phản bác, vừa hưởng thụ cọ xát lên tay Tô Phùng Tần.
Giống như con mèo con đang phơi nắng, lần đầu được nếm xương cá mới biết liếm nó cũng rất ngon.
"Không thèm để ý tới em" Mặt Tô Phùng Tần lại đỏ lên, nàng hừ một tiếng, đành phải tự an ủi mình chớ nên so đo với Tịch Sư Tử, rút tay lại, không thèm quay đầu lại đi ra cửa.
Thấy Tô Phùng Tần đỏ mặt ngạo kiều xoay người rời đi, Tịch Sư Tử mới đến bên giường kéo khóa của vali đồ lại, một tay kéo, chân bước nhanh.
Hôm nay thời tiết không tệ, ánh mặt trời ấm áp tản ra những tia sáng không như thiêu đốt người ta.
Không biết là do thời tiết, hay do sau khi khỏi bệnh tâm tình không tệ mà Tô Phùng Tần luôn cảm thấy, người ra vào bệnh viện hôm nay ai cũng bớt vội vã, chỉ từ từ lười biếng chậm rãi qua lại.
Tịch Sư Tử đi theo sau Tô Phùng Tần mấy bước, thấy bóng lưng thẳng tắp gầy gò của nàng, từng bước từng bước một không nhanh không chậm đi tới cửa viện.
Xe ra vào trước cửa bệnh viện rất đông, cạnh một cỗ xe thể thao màu đỏ có hai cô gái trẻ tuổi ăn mặc mỹ lệ đang đứng chờ.
Tô Phùng Tần vừa bước ra khỏi cửa đã chỉ nghe thấy một tiếng kêu.
"Tô tiểu thư, bên này." Giọng nói mười phần trung khí, còn mang theo ý cười.
Tô Phùng Tần nhấc mắt nhìn qua.
Hứa Thanh Khê cùng Thạch Bách Hợp đang đứng bên chiếc xe nọ, trên tay bưng cà phê, tựa hồ đang chờ hai người.
"Tô tiểu thư, sắc mặt thoạt nhìn không tệ, xem ra khôi phục không tệ." Thạch Bách Hợp thoạt nhìn tâm tình không tệ, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý vui vẻ, phất phất tay về phía Tô Phùng Tần.
"Thạch thư ký, Thanh Khê." Tô Phùng Tần đi qua, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa, nhẹ giọng chào hỏi.
So với độ vui vẻ của Thạch Bách Hợp, Hứa Thanh Khê thoạt nhìn tâm trạng sa sút đi rất nhiều, cả người đều có vẻ bất mãn, trên mặt còn đeo kính đen, che khuất hơn nửa gương mặt.
Trông thấy Tô Phùng Tần đi tới trước mặt, Hứa Thanh Khê mới đứng thẳng lên, khóe môi nặn ra một nụ cười: "Tô tiểu thư, tôi cùng Bách Hợp tới đón hai người về."
"Thuận đường mời hai người dùng cơm, chúc mừng cô bình phục, vui vẻ sum vầy." Thạch Bách Hợp cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết, hào phóng mời.
"Thạch thư ký thoạt nhìn tâm tình không tệ, có chuyện vui à?" Tô Phùng Tần cười nhẹ hỏi.
"Đích thật là có chuyện vui." Thạch Bách Hợp kiềm chế không nổi, khóe môi vẫn nở nụ cười, tinh thần phấn chấn.
"Mọi người đi dùng cơm đi, tôi thì không đi được." Hứa Thanh Khê nhếch môi, nghiêng đầu tựa hồ nhìn Thạch Bách Hợp một chút, sau đó rất nhanh lại cúi đầu.
"Sao lại chật vật vậy?" Tịch Sư Tử hiện ra từ sau lưng Tô Phùng Tần, cô kéo vali đồ, một tay miễn cưỡng nhét vào túi quần, vừa nhìn thoáng qua đã cau mày, ánh mắt mang theo có chút lo lắng.
Tô Phùng Tần vừa có chút thắc mắc vừa thấy Thạch Bách Hợp rốt cục thu liễm nụ cười, thấy mắt Thạch Bách Hợp tối dần, lại nghiêng đầu nhìn Tịch Sư Tử, lông mày nhẹ nhàng vẩy một cái.
Tịch Sư Tử hiểu biểu lộ này của Tô Phùng Tần,